Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Bà ngoại


trước sau

Chương 56: Bà ngoại

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Ra tháng giêng, vốn nên là thời tiết chuyển ấm, nhưng không ngờ lại có bão tuyết xảy ra. Trận tuyết này rơi rất dày, sáng sớm vừa ngủ dậy đã thấy cả cửa bị bao phủ bởi tuyết, toàn bộ cánh rừng đã không còn một mảng đất đen nào, trong bầu không khí có thể dễ dàng ngửi thấy hương vị mùa đông ùa về.

Mới sáng sớm ra, lão gia tử và Tây Minh Văn đã bắt đầu cầm cái chổi đi quét tuyết, hai người họ quét sạch một đường từ cửa phòng đến đại môn, để tránh sau này khi nắng lên rồi, con đường sẽ trở nên lầy lội, trơn trượt.

Sau khi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, nương Tây Viễn liền chạy ra gọi lão gia tử và Tây Minh Văn vào nhà ăn. Hai người bọn họ đều làm việc khá nghiêm túc, tuyết chưa quét xong mà đã phải đi ăn cơm, khiến trong lòng thực bồn chồn. Thành ra cơm nước chẳng được bao nhiêu, đã lập tức đứng dậy đi quét tuyết tiếp.

Hôm nay là 'ngày xả hơi', thành ra Tây Viễn không phải lên lớp dạy học cho bọn nhỏ. Từ lúc còn rất sớm, Vệ Thành và Tây Vi đã qua nhà Trình Nghĩa luyện quyền, sau đó trở về giúp gia gia và cha quét tuyết, tuy tuổi hai tiểu tử này còn khá nhỏ tuổi nhưng làm việc không tàng tư tâm, một đứa thì cầm xẻng hốt tuyết còn một đứa thì bê tuyết đổ ra ngoài cửa. Tây Minh Văn sợ hai đứa nhóc làm lâu sẽ mệt mỏi, thành ra mỗi lần chỉ để cho chúng nó bê từng chút từng chút tuyết một thôi, khiến cho hai tiểu tử kia cực kỳ không hài lòng, liên tục kêu cha múc nhiều thêm nữa, xem công việc này trở thành thú vui của bản thân.

Nhìn mấy tôn tử nhà mình hiểu chuyện đến vậy, gia gia vui mừng đến mức liên tục trêu chọc hai đứa 'Tiểu ngốc không được làm thế này, tiểu ngốc không được làm thế nọ, vân vân.'

Tây Viễn thấy bên ngoài náo nhiệt như vậy, cũng không sợ lạnh chạy ra đổ tuyết cùng bọn đệ đệ, đem tuyết trong viện dọn hết qua mảnh sân phía Tây. Ba người liên tục chạy qua chạy lại, bận rộn đến mức toàn thân đều là mồ hôi.

Tây Viễn nhất thời hứng khởi, lấy xẻng gom tuyết vào cùng một chỗ, sau đó nặn thành một người tuyết lớn. Ngó trước ngó sau một hồi, y liền chạy thẳng vào bếp lấy ra hai hạt đậu đen cùng một trái ớt để làm thành đôi mắt và cái mũi cho người tuyết nhà mình. Vệ Thành và Tây Vi thấy vậy cũng cầm xẻng nhỏ trên tay, đi qua giúp đỡ ca ca chỉnh sửa người tuyết.

Đắp người tuyết lớn xong, bọn họ lại đem số tuyết còn dư đắp thành hai người tuyết nhỏ, ba người tuyết đứng kề sát nhau đại tuyết người, tiếp vận tuyết, đem dư lại tuyết lại xếp thành hai cái tiểu tuyết người, ba cái người tuyết kề gần, tựa như ba huynh đệ bọn họ vậy. Tây Vi còn dùng một chiếc gậy nhỏ viết lên trên thân người tuyết mấy chữ đại ca, Nhị ca, Tây Vi.

Sau khi đã dọn sạch tuyết rồi, Tây Viễn liền dẫn Vệ Thành và Tây Vi qua gian nhà kho phía Đông để tập bắn tên. Cung tên vẫn là loại năm ngoái Tây Viễn mua cho hai đứa nhỏ, sau này mọi người còn bận xây nhà thành ra không có thời gian luyện tập cho bọn chúng nữa, vẫn là Vệ Thành tự mình cầm cung sang nhờ Trình Nghĩa chỉ bảo hộ.

Không biết có phải là do Vệ Thành có thiên phú không, mà Trình Nghĩa mới dạy được một thời gian, hắn đã nắm chắc từng chi tiết nhỏ rồi, từ lực bắn thế nào là vừa, góc bắn thế nào là chuẩn,... khiến cho Trình Nghĩa cực kỳ kinh ngạc, liên tục vỗ tay khen hay, còn khuyến khích hắn nên tự tập luyện ở nhà, biết đâu sau này lại thành một thần xạ thủ.

Vốn thời tiết mùa đông đã đủ giá rét rồi, nay còn phải ra ngoài bắn cung khiến cho Tây Viễn cực kỳ lo lắng, vậy nên y đã quyết định dùng một gian nhà kho bỏ không để tạo thành trường luyện võ cho bọn nhỏ. Y nhờ cha dựng thêm một cái lò sưởi ở bên trong, cũng chuyển hết mấy bao cát đang đặt ngoài sân vào trong phòng để dễ bề luyện tập hơn.

Tây Viễn kiếm một tấm gỗ mỏng để làm thành bia ngắm súng giống thời hiện đại, bên trên cũng vẽ thêm mấy vòng tròn để thỉnh thoảng rảnh rỗi hai tiểu tử kia có thể thi đấu với nhau xem ai bắn trúng vào tâm nhiều hơn. Hiện giờ, Vệ Thành đã bắn khá tốt vòng tròn thứ bảy, và đang cố gắng ngắm chúng vòng tròn thứ sáu, để kéo khoảng cách vào tâm ngày một gần hơn.

So với Vệ Thành thì trình độ của Tây Vi lại kém khá xa, có thể bắn trúng tấm bảng đã là thành tích cực tốt rồi, bất quá nó vẫn không hề nhụt chí, lần nào thấy Nhị ca vào phòng luyện bắn cũng vui vẻ chạy theo, chẳng hề chán nản chút nào. Bản thân Tây Viễn cũng không tạo ra bất cứ áp lực gì cả, thành ra ở trong mắt bọn nó, thời gian mỗi ngày vào trường luyện võ chính là... khung giờ để vui chơi.

Có đôi khi Tây Viễn nhìn hai đệ đệ chơi vui vẻ, cũng hưng trí bừng bừng nhảy vào bắn, tính thể hiện thần uy, kết quả là y bắn liên tục mấy lần, còn chẳng bằng được một góc Tây Vi, đạn chưa tới được đích đã cắm đầu xuống đất, khiến cho hai đứa nhóc liên tục cười khanh khách, tự mình đi qua chỉ bảo cho y. Tây Viễn bỗng nhiên cảm thấy hình tượng 'ca ca cường đại' của mình bị ảnh hưởng nghiêm trọng, sau khi trở lại nhà chính phải ăn đến tận ba cây kem mới trấn an được trái tim héo úa của mình.

Hai hài tử kia phải khó khăn lắm mới tìm ra được khuyết điểm của ca ca, nên trêu cợt y không hề nương tay chút nào, hôm nay hai người bọn họ vừa luyện tập được chốc lát, đã lại giựt giây ca ca đi bắn tên. Tây Viễn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa bắn đã không trúng đích, khiến cho Tây Vi buồn cười đến mức không dậy nổi thắt lưng, Vệ Thành đang đứng bên cạnh cũng kéo khóe miệng tới tận mang tai.

Tây Viễn còn chưa chơi xong, bản thân y không tin trình độ của mình lại kém hơn hai tiểu thí hài này, cho nên vẫn liên tục nâng cung bắn trái bắn phải không ngừng, khiến Vệ Thành vui vẻ đến mức phải mở miệng hỏi thăm ca ca, xem có cần kéo tấm bảng lại gần hơn không. Tây Viễn nâng cao chân đá vào mông hắn một cái, nhưng còn chưa đá trúng đã bị Vệ Thành linh hoạt né tránh mất rồi, y giữ không nổi trọng tâm liền ngã thẳng một cái xuống đất.

Trong khi ba huynh đệ bọn họ đang náo loạn trong phòng, thì từ ngoài cửa kho bỗng có tiếng Tiểu Hổ kêu 'uông uông'.

Tuy Tiểu Hộ không thông minh bằng Tiểu Đậu, nhưng lại nhớ rất rõ những người hay qua Tây gia chơi, bình thường ai bước vào viện, nó đều sẽ ngẩng đầu lên xem xét một chút, nếu nhận thấy người quen thì sẽ gục đầu xuống không thèm để ý nữa, còn nếu cảm thấy xa lạ thì sẽ lập tức đứng dậy kêu to.

Ba huynh đệ Tây Viễn tò mò ngó đầu ra ngoài xem người tới là ai, từ nhà kho này có thể nhìn thẳng ra cửa đại môn, chỗ Tây Minh Văn đang đứng nói chuyện với hai người xa lạ.

Tuy cuối cùng vẫn mời hai người vào viện, nhưng nhìn qua nét mặt có vẻ không được cao hứng cho lắm, không nhiệt tình như khi đối đãi với bằng hữu và người thân.

Trong lúc Tây Viễn còn đang nghi hoặc người tới là ai, tới nhà y có chuyện gì tình, thì Vệ Thành đang đứng ngay cạnh đã khẩn cấp giữ chặt vạt áo của ca ca, Tây Viễn thấy biểu tình của hắn như vậy liền đoán được đôi chút về người vừa tới rồi.

"Ai nha, đây chính là Thành Tử nhà ta đó sao! Đã cao lớn thế này rồi cơ à, thật là có tiền đồ nha, thế có nhận ra mợ đây không?" Một phụ nhân trẻ tuổi vừa thấy mặt Vệ Thành liền vội vàng xà tới, thuận tay còn kéo thêm cả phụ nhân lớn tuổi đang đứng bên cạnh.

"Thành Tử? Đúng là Thành Tử nhà chúng ta rồi, ngươi có nhớ bà ngoại không." Lão phụ nhân vừa định vươn tay xoa đầu Vệ Thành, đã bị hắn xoay người, 'xẹt' một cái trốn sau lưng Tây Viễn, chỉ để lộ ra đôi mắt sợ hãi, chăm chú nhìn hai người kia.

"Ai, Thành Tử không nhận ra bà ngoại rồi!" Lão phụ nhân giả nâng tay áo lên chấm khóe mắt, bộ dạng thực là thương tâm.

"Mấy người là ai?" Nãi nãi và nương Tây Viễn mới bước từ trong phòng ra đã thấy hai phụ nhân đang xúm lại quanh các tôn tử nhà mình rồi, liền vội vàng chạy nhanh tới ngăn đón.

"Lão tỷ à, ta chính là bà ngoại của Thành Tử. Thực tội nghiệp cho khuê nữ nhà ta biết bao, nó chỉ có duy nhất một nhi tử thôi mà cũng bị tên Vệ lão nhị kia đem bán. Ta đã muốn sang đây thăm non hài tử từ rất lâu rồi mà mãi vẫn chưa có cơ hội. Đợt này ta thấy tuyết rơi dài ngày, sợ Thành Tử sống ở bên này không đủ ăn đủ mặc, nên mới quyết định sang thăm đứa nhỏ một chuyến." Bà ngoại Vệ Thành tiếp tục nâng cao tay áo chấm nước mắt, còn mợ của hắn thì liên tục trưng ra bộ dạng đáng thương cho người ta xem.

"Thành Tử nhà ta sống rất tốt, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều đâu. Nào, mau vào nhà ngồi thôi cho đỡ lạnh." Lão thái thái vừa nghe người tới là bà ngoại Vệ Thành, liền vội vàng mời người ta lên nhà chính ngồi.

Tây Viễn cũng dẫn hai tiểu tử kia đi theo. Vệ Thành

vẫn nắm chặt lấy vạt áo của ca ca, một bước không chịu rời khỏi, Tây Viễn vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng trấn an sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, khiến cho Vệ Thành liên tục gật đầu, bất quá vừa mới vào phòng đã lại tiếp tục trốn ở phía sau ca ca, mặc kệ người lớn có nói thế nào cũng nhất quyết không chịu ra mặt.

Mọi người thấy vậy liền không tiếp tục làm khó hắn nữa, chỉ nghĩ là hài tử còn nhỏ nên làm bộ làm tịch vậy thôi, nhưng bà ngoại Vệ Thành lại khóc lóc nỉ non không ngừng, "Ông trời ơi, mới xa cách có bao lâu vậy thôi mà Thành Tử đã quên bà ngoại rồi sao? Ngươi có còn nhớ những chuyện lúc sống ở nhà bà ngoại không? Bà ngoại đã mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon?"

Bà ngoại trưng ra vẻ mặt đầy mong chờ, chăm chú nhìn về phía Vệ Thành, nhưng căn bản là hắn nào có để ý đâu, mặc kệ bà ta nói gì cũng chỉ một mực trốn ở sau lưng ca ca. Người ta đã mất công lặn lội sang tận đây rồi, Tây Viễn cũng không thể quá quắt mang hài tử giấu đi được, nên chỉ đành buồn chán ngồi nghe bà ta ca than suốt nửa ngày trời.

"Bà ngoại Thành Tử à, ngươi cũng đừng cảm thấy phiền lòng vì hài tử không nhớ rõ ngươi. Ngươi cũng biết rồi đó, hài tử còn nhỏ nên trí nhớ rất kém, qua một thời gian liền lập tức quên ngay, lại nói từ lúc khuê nữ nhà ngươi gả sang thôn ta tới giờ, ta cũng không thấy ngươi sang nhà con rể thăm cháu được mấy lần, đừng nói là Thành Tử, ngay tới người lớn là ta đây cũng khó mà nhận ra được." Nãi nãi không thích cái kiểu níu kéo tình cảm của bà ngoại Vệ Thành, liền móc mỉa đôi câu.

"Lão tỷ à, ngươi bảo ta sao có thể không phiền lòng cho được, dù sao nương hắn cũng là do ta dứt ruột đẻ ra, Thành Tử lại là cháu ngoại duy nhất của ta, đều là miếng thịt từ trên người ta rơi xuống, cứ nghĩ tới nương Thành Tử là ta..."

"Đại nương à, đều là chuyện đã qua lâu lắm rồi, người cũng đừng nhắc lại làm gì nữa, hiện tại Thành Tử sống ở nhà ta rất tốt." Nương Tây Viễn thấy bà ta lại sắp sửa khóc lóc, liền vội vàng rời đề tài đi.

"Còn không phải sao. Ngươi thử nói mà coi, khuê nữ nhà ta đúng là số khổ mà, trong thôn bao nhiêu chàng trai tốt như vậy nó lại không cưới, đi cưới cái tên Vệ lão nhị phế vật kia."

"Tiểu Viễn à, ngươi mau dẫn Thành Tử vào bếp rót cốc nước ấm cho bà ngoại đi." Nãi nãi nhìn bà ngoại Vệ Thành vẫn còn định tiếp tục nhắc đến nương Vệ Thành, liền đuổi Tây Viễn và hắn ra ngoài chơi.

"Vâng, nãi, để chúng ta đi rót nước." Tây Viễn dẫn Vệ Thành đi ra ngoài, Tây Vi cũng lập tức đứng dậy đi theo. Y bê hai chén nước từ trong phòng bếp ra, cũng không dẫn Vệ Thành trở lại nhà chính, mà chỉ bảo Tây Vi xách ít hạt dưa đậu phộng còn dư lại sau Tết mang ra cho mọi người ăn.

Tây Vi 'bành bạch' đi hết chuyến này đến chuyến khác, sau đó liền ngoan ngoãn chạy tới ngồi sát bên cạnh nương mình, nghe lén mọi người nói chuyện, xong, ân, về kể lại cho ca ca nghe.

Bên kia, sau khi Tây Viễn đưa Vệ Thành trở lại trong phòng, liền lặng mặt hỏi: "Thành Tử, nói thật cho ca ca biết, ngươi có nhận ra bọn họ không?" Y thực không rõ vì sao hôm nay Vệ Thành lại có phản ứng như vậy, bởi một hài tử mà ngay đến râu mép còn chẳng sợ, thì sao lại sợ hai người đàn bà kia.

Trong lúc Tây Viễn đang mải lo lắng, thì Vệ Thành lại 'xì' một tiếng bật cười, "Ca ca, ta có nhận ra bọn họ, chỉ là không nguyện ý phản ứng lại thôi."

Nhìn Vệ Thành lại hoạt bát như bình thường, ánh mắt không ngừng lóe sáng, Tây Viễn liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tên nhóc chết tiệt này, ngươi thế mà dám hù dọa ta." Y nâng tay vỗ mạnh một cái lên đầu Vệ Thành.

"Ca ca..." Vệ Thành khẽ xoa đầu mình, có chút do dự không biết nên hỏi thế nào.

"Ân? Sao thế?" Tây Viễn lại vội vàng hóa thân thành một người ca ca tri kỉ.

"Ca ca, ngươi nói thử xem, nếu ta cứ tiếp tục giả vờ như vậy thì liệu có ổn không?" Vệ Thành dùng ánh mắt nghi hoặc chăm chú nhìn Tây Viễn.

"Vì sao thế?" Tây Viễn ôm Vệ Thành ngồi xuống kháng thượng, lấy lạc rang từ trong tủ ra, thỉnh thoảng lại đút vài hạt vào mồm hắn.

"Ta không thích bọn họ. Hồi còn ở nhà cũ, Vệ gia rất hay bỏ đói ta, ta qua nhà đại bá xin ăn cũng chẳng được bọn họ cho gì. Đói quá chịu không nổi, ta liền tìm cách tới nhà bà ngoại để kiếm miếng cơm. Đi đường suốt cả một ngày trời, cuối cùng bà ngoại chỉ giữ ta ngủ lại có đúng một đêm, sáng sớm hôm sau liền lập tức đuổi ta về nhà, chỉ vì sợ cha ta sẽ sang bên đó kiếm chuyện." Vệ Thành càng nói càng ủy khuất, ánh mắt đó chăm chú nhìn thẳng Tây Viễn mới đau đớn làm sao.

" Vậy bọn họ có cho ngươi ăn không?" Tây Viễn có chút chua xót, đem vài viên lạc rang đút vào mồm Vệ Thành.

"Tối hôm trước thì cho ta một chén cháo hạt ngô, sáng hôm sau thì cho ta hai chiếc bánh ngô, rồi dặn dò ta về sau đừng tới nhà bọn họ nữa."

"Bọn họ để ngươi trở về một mình sao? Cữu cữu của ngươi có đưa ngươi về nhà không?" Tây Viễn nhẹ giọng hỏi.

Vệ Thành khẽ lắc đầu.

Tây Viễn đã từng hỏi thăm nãi nãi về gia đình bên ngoại của Vệ Thành, lão thái thái có bảo là nơi đó cách đây khá xa, tính toán cũng phải đi mất mười lăm dặm đường. Một đứa nhỏ đã phải trèo đèo lội suối suốt mười lăm dặm đường, tới nhà bà ngoại chỉ để có được một bữa cơm no, nhưng cuối cùng lại phải nhận về một kết cục như vậy, thì bảo làm sao Tây Viễn không giận cho được.

"Ca ca, ca ca?" Vệ Thành có chút nghi hoặc nhìn Tây Viễn, không hiểu vì sao ca ca lại im lặng như vậy?

"Thành Tử, hiện giờ ngươi chính là thành viên của gia đình chúng ta, sẽ không phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai để sống qua ngày cả, thế nên ngươi thích làm gì thì làm, thích sống sao thì sống, đã biết chưa?" Vệ Thành vừa nghe ca ca nói vậy ánh mắt liền sáng rực lên, vô cùng vui vẻ gật đầu.

"Ân, về sau ngươi cứ coi như không biết bọn họ, không cần để tâm bọn họ nghĩ gì, thích thì nói, không thích thì thôi, đã biết chưa?"

"Vâng, ca ca, ngươi mau bóc lạc cho ta đi." Vệ Thành bốc liền một nắm lạc rang lớn để vào tay Tây Viễn, bình thường hắn và Tây Vi đều phải tự mình làm, chẳng mấy khi được ca ca bóc cho cả, thế nên hôm nay hắn phải hảo hảo hưởng thụ một phen.

"Đòi hỏi ghê nhỉ!" Tây Viễn thực bất đắc dĩ trắng mắt liếc nhìn Vệ Thành một cái, bất quá, tâm tình xem như không tồi, xem ra Vệ Thành đã sớm dứt bỏ những chuyện trước kia rồi, một chút cũng không để tâm đến nữa.

.

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện