“Huynh nói đi.
” Lâm Võ nhìn chằm chằm ca ca của hắn, ca ca hắn làm được gì chứ? Hiển nhiên, trong lòng Lâm Văn, ca ca của hắn chẳng có uy tín gì cả.
“Ngày mai chúng ta lên trấn trên mua đồ đi, đồ ăn trong nhà cũng sắp hết rồi, thời điểm cha nương sinh bệnh có cầm cố một phần ruộng đất, bây giờ chuộc về luôn, số còn lại, A Văn có muốn mua thêm cái gì thì mua luôn, cố gắng tiêu nhiều nhất có thể, sau đó lại đem tiền chu cấp dưỡng lão năm nay của ông bà đưa qua luôn, cố gắng làm trước mặt thôn dân càng tốt, đồng thời đem ít thứ gì đó qua nữa, để thôn dân hiểu, chúng ta không phải không hiếu thuận với bọn họ, còn những người khác chúng ta không có nghĩa vụ phải chu cấp, có bản lĩnh thì sự đi mà kiếm lấy.
”Tiền chỉ cần tiêu thôi, sau này sẽ luôn có cách kiếm lại được tiền, “Ta đã nghĩ rồi, sau này sẽ cố gắng làm sao để có thể kiếm được tiền, A Võ nhớ đi theo trưởng thôn rèn luyện cho tốt, khi tu vi của đệ tăng lên thì địa vị trong thôn mới tốt lên được, đệ thấy không, ngay cả đại bá mẫu cũng không dám ngang ngược trước mặt trưởng thôn.
” Trước kia, khi cha Lâm còn chưa bị thương, gia đình bọn họ cũng trôi qua những ngày tháng rất tốt.
Lâm Võ nhíu mày, khuôn mặt trẻ con tràn đầy biểu tình nghiêm nghị, hiện giờ hắn chính là gia chủ của cái nhà này, hắn không thể không thừa nhận rằng những gì Lâm Văn nói rất có đạo lý, nhưng mà, Lâm Văn nói y sẽ nghĩ cách kiếm tiền? Lâm Võ tỏ vẻ hoài nghi, thêu hoa may quần áo thì Lâm Văn còn có thể làm không tệ lắm, nhưng ngay cả xuống ruộng cũng chưa từng làm, thì y có thể nghĩ ra được cách nào để kiếm tiền chứ?Thôi quên đi, sau này rồi lại tình, còn võ thì nhất định phải luyện, vì thế hắn nghiêm túc nói: “Ừm, ngày mai đệ sẽ lên trấn trên, huynh cứ yên tâm, đệ sẽ cùng trưởng thôn luyện võ cho thật tốt, sau này sẽ không chậm trễ nữa, đến khi đệ trở nên mạnh hơn, là có thể vào núi săn yêu thú tìm thảo dược linh dược được rồi, những thứ đó đều có thể bán lấy tiền.
” Trước kia cha cũng làm như vậy, hắn đi theo cha học được không ít thứ.
Lâm Văn cười một cái, cũng không nói gì nữa, dù sao cũng phải cho hắn thời gian từ từ tiếp thu sự thay đổi của mình, trước mắt, phải ứng phó qua cái cửa ải khó chịu này trước cái đã.
Ở một bên khác, Tiền quản sự ngồi xe về Tiền phủ ở trấn trên, vừa vào phủ đã hỏi hạ nhân rằng lão gia và phu nhân ở đâu, biết được họ đang ở cùng nhau thì ôn cái tráp trên tay đi nhanh qua, một khắc cũng không dám trì hoãn.
“Lão gia, phu nhân, Tiền quản sự đã trở lại rồi.
”“Mau vào, chuyện như thế nào rồi?” Tiền phu nhân không chờ nổi mà cao giọng gọi người vào.
Tiền quản sự vừa lau mồ hôi vừa bước qua ngạch cửa đi vào phòng, vẻ mặt vui mừng, nói: “Tiểu nhân không phụ sự kỳ vọng của phu nhân cùng lão gia, đã đưa tín vật định thân năm đó của nhị thiếu gia cùng công văn lấy về đây rồi, không lưu lại bất cứ nhược điểm gì, lão gia cùng phu nhân cứ yên tâm, mời phu nhân xem.
” Nói rồi, hắn đưa cái tráp trong tay qua.
Tiền phu nhân nhận lấy cái tráp, bà ta không thèm để ý đến những trang sức bên trong,