Người Tiền gia nghĩ như thế nào hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Lâm Văn.
Nhờ thư mà Trần thị gửi đến, hắn biết y mang trên mình một cọc hôn sự.
Khi hắn vào Khúc Điền thôn, thì đã biết Tiền gia thất tín bội nghĩa mà lui thân, loại gia đình này, lui đi cũng tốt.
Hắn đã sớm hỏi thăm tin tức rồi, cái nhà đó làm sao có thể xứng với cháu ngoại của hắn chứ, huống chi, hiện tại y còn là một Linh Sư, còn tên kia cũng chỉ là người bình thường, càng không xứng.
Nhưng mà Bạch Dịch vẫn muốn Lâm Văn xem y cảm thấy Tiền gia như thế nào, có cần người cữu cữu này đến Tiền gia đòi công đạo cho y hay không.
Trong lòng Lâm Văn cảm thấy rất ấm áp.
Ngày lui hôn hôm đó, Lâm gia đại phòng chỉ biết bỏ đá xuống giếng, còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ánh mắt của lão thái thái khi nhìn hắn cứ như y đã làm điều gì đó cực kỳ xấu hổ.
Trong mắt bà ta, Tiền gia tới từ hôn là do Lâm Văn không có bản lĩnh, y không nên ra ngoài gặp người nữa mới đúng.
Hành động của Bạch Dịch chính là hành động mà thân nhân chân chính sẽ làm, nhưng điều đó cũng không cần thiết, y lắc đầu nói:“Trước đó đã trả tín vật lại cho nhau rồi, Lâm gia cùng Tiền gia đã phân rõ giới hạn, sau này sẽ không còn lui nữa.
Trước đây, có lẽ vì cha nương nghĩ con không thể tu luyện được, cho nên mới muốn tìm một gia đình hơi có của cải để con nương tựa vào, nào ngờ, hai người họ vừa đi, Tiền gia liền đổi quẻ, thông qua chuyện này cũng có thể thấy rõ tác phong của Tiền gia như thế nào, cho nên lui hôn là một chuyện rất tốt.
”Lời y nói cũng chứng minh y hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên quan gì với Tiền gia, nhưng cũng không muốn Bạch Dịch hiểu lầm Lâm cha cùng Lâm nương.
Những gì họ làm hoàn toàn xuất phát sự yêu thương của mình đối với nguyên thân cho nên mới có chuyện đính thân với Tiền gia, cũng chỉ muốn y có một nơi tốt để dựa vào mà thôi.
Họ không sai, người sai là Tiên gia vong ân phụ nghĩa thất tín bội nghĩa.
Bạch Dịch cũng cảm thấy yên tâm, Lâm Văn không còn chút tình cảm nào với hôn phu cũng là điều tốt.
Hắn chỉ sợ trong tâm Lâm Văn còn có nhớ thương, như vậy sẽ rất khó nhất xử lý.
Không ngờ, mặc dù Lâm Văn lớn lên ở nông thôn, nhưng kiến thức lại không hạn hẹp, phu thê Lâm gia đã giáo dục y rất tốt.
Chỉ tiếc rằng, lúc hắn tìm tới thì đã quá muộn, nếu không, thương thế của Lâm Nguyên Hổ không đến mức không thể cứu vãn được.
Mối quan hệ giữa Tiểu Hỏa cùng ba lão bà càng ngày càng hòa hợp.
Nhân lúc Tiêu Duệ Dương không ở đây, nó mạnh dạn mang theo ba lão bà nhảy đến bên cạnh Lâm Văn.
Bạch Dịch cảm thấy hứng thú mà nhặt một con lên để trên đầu gối mà vuốt ve:“Nếu cữu cữu đã tới, mọi chuyện đều có ta lo cho con, chẳng qua cữu cữu cũng muốn biết tương lai hai đứa muốn như thế nào, có muốn cùng cữu cữu rời khỏi Ô Sơn trấn hay không? Cữu cữu là Linh Phù Sư, nếu con muốn học ta sẽ chỉ cho con, nếu con muốn luyện đan, cữu cữu cũng có thể nghĩ cách tìm một sư phó cho con, nhưng mà ta nghe Hàm đan sư nói, con đã bái sư rồi?”Lâm Văn gãi gãi đầu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, hơn nữa, y hoàn toàn chẳng biết gì về Bạch Dịch cả.
Mối quan hệ giữa Bạch Dịch cùng Tiêu Duệ Dương là như thế nào, có con hay chưa, Bạch gia cùng Tiêu gia sẽ đối đãi với bọn