Lâm Văn nhịn không được mà mở miệng trước:“Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi? Cây Cửu Diệp Hồng Liên đó đều bị ngươi nuốt hết rồi hả? Một chút cặn cũng không còn sao?”Lúc đầu khi nghe đám người Hàm Mặc miêu tả về Cửu Diệp Hồng Liên, mặc dù y cũng rất muốn nhưng cũng biết với chút tu vi này của mình thì đó hoàn toàn là điều không thể, cho nên cũng mặc kệ không hỏi.
Nhưng sau khi biết cả cây linh dược kia đều bị Ô Tiêu lấy đi, đột nhiên ý nghĩ đó lại quay trở lại, dù sao y cùng Ô Tiêu có Bình Đẳng Khế Ước, Ô Tiêu có được chỗ tốt, y đi theo hưởng ké cũng được mà nhỉ.
Không nói đến cánh hoa, Hồng Liên có tổng cộng chín hạt sen, cho dù y không dùng được, nhưng nếu cữu cữu cùng Tiêu Duệ Dương ăn vào chắc cũng có chỗ lợi mà.
Hơn nữa, y cũng muốn nhìn xem, bảo vật thiên sinh địa dưỡng khó gặp rốt cuộc là có dáng vẻ gì.
Trong mắt hắc xà hiện lên tia cười nhạo, nhưng Lâm Văn lại không để ý đến, thời điểm y đang còn suy nghĩ, miệng rắn đột nhiên mở ra, đầu lưỡi trơn trượt đột nhiên phun về phía Lâm Văn.
Lâm Văn có cảm giác như linh hồn của mình đang bị lưỡi rắn đụng vào, không khống chế được mà hét lên.
Không phải là y sợ rắn lớn, nhưng cảm giác kia thật sự rất khiếp người, nghĩ một chút thôi đã khiến cho cả người nổi da gà rồi:“Ngươi làm gì vậy? Mau rút lại đi, ta không cần nữa là được chứ gì? Có ai hù dọa người như ngươi sao? Sớm biết vậy thì ta đã không đem thịt vào cho ngươi rồi!”Lúc này, mắt của hắc xà mới chuyển đến mấy cái chậu cùng nồi trong góc kia.
Ai bảo Ô Tiêu có sức ăn không nhỏ cơ chứ, dùng chén thì căn bản không thể thỏa mãn được nó, cho nên tất cả đều được tính bằng chậu bằng thau đấy, bên trên y còn đậy nắp lên nữa.
Nhưng Ô Tiêu ngửi ngửi, vẫn là có thể ngửi được hương thịt quen thuộc, hắc xà đã đói bụng rất nhiều ngày, vừa ngửi thấy mùi liền có cảm giác nước miếng sắp chảy ra đến nơi.
Hắc xà thu lưỡi của mình lại, Lâm Văn nhanh chóng chạy đến nơi xa nhất, dùng sức xoa xoa cánh tay, ghét bỏ mà nói:“Ngươi thăng cấp rồi sao? Nhưng mà ngươi vẫn giữ cái tình trạng này à? Vậy thì không có cách nào mang ngươi ra ngoài được đâu, trừ phi ngươi vẫn cứ mãi ở trong núi, nếu không, lỡ người trong thôn nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ bị dọa bay mất nửa cái mạng cho coi.
”Trước kia, lúc hình thể còn như chiếc đũa thì còn dễ ẩn núp, chỉ cần trốn trong tay áo thì sẽ không có ai phát hiện, nhưng hiện tại, nó biến thành lớn như vậy rồi thì phải như thế nào đây?“Nhân loại vô tri, vậy mà ngươi muốn bản… Tôn phải che che giấu giấu, trong mắt ngươi, bản tôn chẳng lẽ không thể gặp người khác sao?”Đại hắc xà dùng ánh mắt cực kỳ ngạo mạn cùng phẫn nộ khinh bỉ mà nhìn Lâm Văn.
Lâm Văn ngây người một lúc, đột nhiên kinh hô:“Ngươi có thể nói chuyện? Ngươi vậy mà có thể nói chuyện? Không đúng, ta đâu có nói ngươi không thể gặp người khác, với cả, ta vô tri ở điểm nào hả?”Lúc này, khi Ô Tiêu mở miệng nói chuyện y thật sự rất cao hứng, nhưng rất nhanh lại thấy những gì nó nói lại không đúng.
Đuôi rắn duỗi ra, Lâm Văn tránh né không kịp, liền có cảm giác mình bị đuôi rắn cuốn lấy, nhưng sao có thể như vậy chứ?Lúc này y đang có mặt dưới dạng ý thức mà?Sao Ô Tiêu có thể bắt được y chứ?Y gấp đến độ mở miệng kêu cứu:“Thanh Y, mau cứu ta, Ô Tiêu chết tiệt này, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Đừng quên, hiện tại ngươi ăn của ta ở của ra, ta còn chưa đòi tiền thuê nhà của ngươi đâu.
”Thanh Y động, nhưng ngay sau đó, Ô Tiêu trừng mắt, con rối Thanh Y liền cứng đờ.
Lâm Văn ra sức giãy giụa: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi làm gì với Thanh Y vậy?”“Hừ, thực lực của con rối này cũng chỉ dừng ở kỳ Luyện Khí mà thôi, một tia thần