Trong khu giao dịch Vạn Thông Bảo không chỉ có các loại chủng tộc thú nhân, mà còn có những tu sĩ từ các phái Ngự Thú Môn, thông qua bọn họ y có thể giao dịch được những phương pháp thuần hóa yêu thú.
Ý nghĩ đấy khiến Lâm Văn rất vui vẻ, cảm xúc của y cũng được biểu lộ ngay trên mặt:“Cữu cữu nói đúng, con chỉ nghĩ đến chuyện nuôi Hỏa Trân Thỏ, không suy xét đến những khía cạnh khác, đúng là con nên thử xem, chỉ riêng về thỏ, ngoại trừ Hỏa Trân Thỏ thì chúng ta còn có thể nuôi những loại thỏ khác nữa, con cảm thấy nếu muốn nuôi yêu thú, cũng có thể bắt đầu bằng thỏ trước.
”“Phốc, A Văn dường như rất thích thỏ đấy nha.
” Bạch Dịch vui vẻ nói.
Lâm Văn gãi gãi đầu mà cười, thật ra thì y đã sớm cùng Đoản Vĩ giao dịch hạt giống cùng phương pháp trồng ngũ hành củ cải về đây rồi, cho nên nuôi thỏ vẫn là tiện nhất.
Mối quan hệ giữa y cùng Đoản Vĩ không tồi, nói chuyện với nhau rất nhiều lần, chỉ ở sau Liêu thôi.
Chỉ có Ô Tiêu là buồn bực nhất.
Lâm Văn không cho nó tới gần ổ thỏ, sợ nó khiến cho mấy con thỏ hoảng sợ thì mấy nhãi thỏ trong bụng sẽ bị ảnh hưởng không tốt, cho nên Ô Tiêu đang nằm trên mái hiên mà phơi nắng,Nghe thấy hai người họ nói chuyện, nó buồn bực mà hất đuôi.
Có một yêu thú huyết mạch cao quý như nó ở đây, vì sao khế ước giả lại còn muốn đem về mấy con yêu thú thấp kém khác nữa?Nuôi một đám thỏ nhát gan đã đủ rồi chứ, đã vậy còn muốn nuôi một đàn thỏ cùng yêu thú khác, khế ước giả của nó đúng là ngu xuẩn chết đi được.
Ô Tiêu không hiểu vì sao khế ước giả lại muốn kiếm tiền như vậy, trước kia còn nghèo thôi, bởi vì nó cũng sẽ bị liên lụy theo, nhưng hiện tại, y đã tìm ra loại vật phẩm giao dịch độc nhất vô nhị trong Vạn Thông Bảo là Ô Dương Thạch rồi, bên ngoài còn có Bạch Dịch cùng cửa hàng Bạch thị chống lưng, nhìn kiểu gì cũng không thấy y sẽ thiếu tiền tiêu.
Đối với Ô Tiêu mà nói, kiếm tiền sao? Chẳng thà đi đánh cướp còn nhanh hơn.
Trước kia, khi thực lực của nó còn yếu, nó sẽ đi đánh cướp những kẻ yếu hơn nó, sau khi nó cường đại lên rồi, không cần phải đi đánh cướp, tự động sẽ có những con yêu thú khác yếu hơn cung phụng cho nó.
Nó cũng không hưởng thụ không, mà những khi bọn chúng gặp phiền toái, nó sẽ ra mặt giải quyết giúp.
Ô Tiêu nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không hiểu, chỉ có thể đưa ra một kết luận, đó chính khế ước giả của nó quá yếu, yếu đến mức mà ngay cả đánh cướp cũng không được.
Cái kết luận này khiến nó càng thêm buồn bực, dứt khoát lăn qua lộn lại vài vòng trên mái nhà, nhờ như thế, bạch bạch bạch, có vài phiến ngói đã bị nó đập vụn.
“Ô Tiêu! Xem chuyện tốt mà ngươi làm này, ngươi xuống đây ngay cho ta!”Ô Tiêu bị hét lên một tiếng mới nhận ra chuyện tốt mình đã làm.
Thân rắn hơi cứng đờ lại một chút, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà trượt xuống.
Nó chậm rì rì bò đến trước mặt Lâm Văn, cũng không nói tiếng người, mà ti ti xà ngữ (tiếng rắn) với Lâm Văn.
Lâm Văn đau đầu: “Nói tiếng người, ta không hiểu gì cả.
”Ô Tiêu: “Không khống chế được lực đạo, thân hình thu nhỏ lại không có nghĩa là thể trọng cũng giảm.
”Lâm Văn:…Có quỷ mới tin nó, y không tin con rắn thối này sẽ không khống chế tốt được lực đạo của mình.
Bả vai Bạch Dịch run run, hình thức ở chung của một người một rắn này thật sự cực kỳ thú vị, nhưng hắn vẫn cố gắng không đểý cười quá lộ liễu.
Chỉ mới ở chung một đoạn thời gian mà thôi, hắn cũng hiểu phần nào tính tình của con rắn này.
Con rắn này có lòng