Sương đen như dừng lại hai giây, sau đó, một giọng nói nghèn nghẹn khiến người nghe sởn tóc gáy truyền vào tai Lâm Văn.
“Đến từ Linh Võ tiểu thế giới à? Chưa từng nghe qua, cầm lấy đi.
”Từ trong sương đen bay ra hai khối ngọc giản cùng với một khối lệnh bài, thẳng tắp tay vào trong tay Thanh Y.
“Ngọc giản là những điều cần biết khi bắt đầu, còn lệnh bài là cho người sở hữu được sử dụng quầy hàng miễn phí trong một tháng, dùng lệnh bài này để mở.
”Sau đó, lại một cơn gió phần phật thổi qua, mạnh đến mức khiến người ta lảo đảo, cửa nhỏ kia cũng liền biến mất.
Lâm Văn há hốc mồm, phải để Thanh Y gọi hai tiếng mới phản ứng lại được.
Y vẫn nên đi ra ngoài đã thì hơn, phải tiêu hóa chút đã, không phải còn có cái gì mà những điều cần biết để bắt đầu mình cần phải biết sao.
Khi trở về cũng không khác khi đi, lại phải chịu một phen choáng váng, rồi Lâm Văn lại quay về bên trong không gian của hắc châu, lúc này y mới bay ra khỏi cơ thể của Thanh Y, Thanh Y cũng sững lại trong giây lát, sau đó mới hoạt động trở lại, cứ như máy tính đang phải khởi động lại vậy, sau đó hắn lấy ra hai khối nogcj giản cùng một khố lệnh bài, giao lại cho Lâm Văn, Lâm Văn để lại lệnh bài, còn ngọc giản thì y mang ra ngoài.
Lại là ngọc giản, trước đó y có hai khối, vậy bây giờ trong tay Lâm Văn đã có bốn khối, nhưng hiện tại y không có tu vi cho nên muốn đọc được ngọc giản sẽ có chút khó khăn, hơn nữa, vừa rồi đi vào bên trong không gian khiến y vẫn có chút choáng váng, dựa theo cách nói của Thanh Y thì đó là tại vì bây giờ linh hồn của y quá yếu nên mới như vậy, cho nên, có tu vi tốt là một điều rất quan trọng.
Y mở mắt ra, liền nhìn thấy con rắn nhỏ kia vẫn còn nằm yên không hề nhúc nhích, Lâm Võ vẫn đang còn luyện võ ở bên ngoài.
Lâm Văn nghĩ nghĩ, vẫn cứ làm theo những gì tiểu đồng nói đi đã.
Lấy ra ngọc giản chứa Trường Sinh Quyết đặt lên trán, ngưng thần tĩnh khí, kết quả, một lượng lớn tin tức tràn vào trong đầu khiến cho Lâm Văn suýt chút nữa ngã đập đầu xuống giường, sắc mặt y tái nhợt, ngọc giản nắm trên tay không cầm chắc mà rơi xuống đất, không bao lâu sau, cuối cùng thì Lâm Văn cũng không chịu nổi cơn đau đầu như búa bổ, thành công hôn mê bất tỉnh, mềm oặt ngã trên giường.
Con rắn nhỏ vẫn luôn nằm yên không có động tĩnh gì đột nhiên ngẩng đầu lên, lung lay hai cái như đang do dự gì đó, sau đó chậm rãi bò qua, dừng lại trước ngọc giản bị rơi xuống một hồi, lúc ấy, Lâm đã nhắm mắt lại không phát hiện, cùng một lượng lớn tin tức tràn vào đầu y, còn