Mà nguyên thân lại cực kỳ sợ lão thái thái, mỗi lần gặp mặt y đều tìm cách trốn đi, ánh mắt bén nhọn khắc nghiệt kia cứ dao đang rạch từng đường trên cơ thể vậy.
Lâm Văn trực tiếp đặt những thứ trong tay lên tấm ván trúc trong sân, vờ như không hiểu ý ông ta, cười cười.
“Ông à, con cùng A Võ không vào nhà đâu, chúng con mới từ trấn trên trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, chưa kịp ăn một miếng cơm nào, liền mang đồ mua cho ông bà qua đây trước, mặc dù cha mẹ đã không còn nữa, nhưng con cùng A Võ vẫn muốn thay cha mẹ làm tròn hiếu đạo với nhị lão.
”Vừa nói y vừa ra hiệu cho Lâm Võ đặt những đồ trên tay xuống, nói rõ ràng những thứ mình mua đem qua, còn để A Võ lấy bạc ra, y nhận lấy rồi đích thân đưa tận tay cho lão gia tử, khiến cho lão gia tử phải sững sờ trong giây lát.
“Đây là mười lượng bạc hiếu kính năm nay, ông nhận đi, con cùng A Võ trở về nấu cơm đây.
”Nói xong, Lâm Văn xoay người muốn đi, nhưng vừa đi được bốn năm bước liền có người lao ra, kêu to.
“Đứng lại! Ai cho chúng mày đi?”Lão thái thái ở trong phòng càng nghe càng cảm thấy không đúng, đây là có ý gì a?Cầm hai trăm lượng nhưng chỉ đưa có mười lượng?Lão thái thái đứng ở ngạch cửa, tức giận nói.
“Hai tên bất hiếu nhà chúng mày, bà nội ở trong phòng không qua chào hỏi đã muốn đi sao? Lại đây, hai đứa trẻ không hiểu chuyện như chúng mày, đem ngân phiếu ra đây để ông bà thay chúng mày bảo quản, trước khi hoàn toàn trưởng thành không cho chúng mày giữ rồi đi tiêu xài lung tung.
”Lâm Văn nhìn Lâm Võ, cười cười trấn an với hắn, sự bực dọc trong lòng Lâm Võ liền biến mất, cùng ca ca hắn quay lại.
Lâm Văn chuyển hướng, xoay người đối mặt với nhị lão, nhẹ nhàng nói.
“Bà nội nói đùa rồi, trong nhà đã không còn gì để ăn, không đi trấn trên mua lương thực thì con cùng A Võ ăn cái gì? Vừa lúc có bạc, chúng con cũng đi chuộc lại đất ruộng trước đó đã cầm cố, hơn nữa, những thứ con mua đem qua hiếu kính đây có giá trị hơn mười lượng bạc, cùng mười lượng bạc dưỡng lão nữa, số tiền còn lại chỉ đủ mua thêm hạt giống mà thôi, nên bây giờ đã không còn gì nữa.
”“Cái gì? Tiêu hết rồi?!”Hoàng thị nghe vậy, liền lao ra hét lớn không thể tin được, bà ta vừa nghe bạc đã hết sạch, liền thiếu chút nữa hai mắt tối sầm lại ngất xỉu.
Lão gia tử nghe vậy cũng sửng sốt, lão thái thái nghe xong thì lập tức nổi trận lôi đình.
“Hai cái tên phá của chúng mày, chúng mày cùng nương của chúng mày đều là đồ phá của, trong tay chỉ có chút bạc còn không chịu tiết kiệm, chuộc đất cái gì, chúng mày không biết đường