Lâm Văn ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt của đệ đệ mình sáng ngời, vừa nghe liền biết hắn đang nói đến Tụ Linh Chén có thể ngưng tụ được linh dịch.
Nghĩ một chút, con Hỏa Trân Thỏ này, danh xứng với thật, mang trong mình thuộc tính hỏa, đúng là có thể lấy linh dịch tụ lại từ tinh hoa của ánh mặt trời cho nó thử xem sao.
“Nhưng mà cũng phải biết nó thích ăn cái gì nữa, không thể cứ để nó uống thứ kia được, không biết nó ăn thịt hay là ăn cỏ đây.
”“Vậy để mai đệ đi huấn luyện thì hỏi người của đội săn thú xem sao, có lẽ bọn họ biết đấy.
”Lâm Võ cũng biết Hỏa Trân Thỏ rất kiều quý, trước kia có người trong thôn từng nuôi thử, nhưng cũng chỉ được mấy ngày thì chết, chẳng thà đưa lên trấn trên bán, chỉ có nhà có tiền mới có thể nuôi nổi vật nhỏ này.
“Hỏa Trân Thỏ sống ở vùng Hỏa Vân Sơn, đúng rồi, cũng chính nơi sản sinh ra Ô Thạch đấy, đừng nhìn nó chỉ nhỏ như vậy thôi, nhưng nếu chân của nó không bị thương, sẽ không dễ bắt nó đâu.
”“Hỏa Vân Sơn? Tất cả Ô Thạch đều được lấy từ đó cả sao?”Lâm Văn còn đang muốn thăm dò về chuyện này đấy, không ngờ lại nhờ một con Hỏa Trân Thỏ mà có thể nghe được thứ mình cần biết, y đỡ phải hỏi vòng vòng rồi tìm lý do lấp li3m.
“Đúng vậy, trên ngọn núi kia có mọc một loại cây màu đỏ, từ xa nhìn qua thì thấy đỏ rực như nó đang bốc cháy vậy, cho nên các thôn phụ cận gọi nó là Hỏa Vân Sơn, ca, đợi đến khi lực lực của đệ mạnh hơn, đệ sẽ dẫn ca qua đó xem, đặc biệt là vào mùa thu, cảnh sắc trên núi thật sự rất đẹp.
” Lâm Võ càng nói càng hăng say.
Thôi được rồi, xem ra từ đây đến đó cũng không gần, cái chủ ý muốn chạy đến đó lấy Ô Thạch chỉ sợ tạm thời không thực hiện được.
Cũng may, tạm thời vẫn chưa thiếu đá để dùng, người luyện võ trong thôn sử dụng Ô Thạch để luyện tập nhiều năm như vậy, vậy thì sẽ luôn có mấy khối đã vụn được ném đi đâu đó, nghĩ như vậy, Lâm Văn cũng an tâm.
Lâm Văn ôm Hỏa Trân Thỏ đi vào phòng, lấy bình sứ đựng Nhật tinh đến.
Vì để tiện phân biệt, y quyết định đặt cho hai loại linh dịch này cái tên, gọi là Nhật tinh cùng Nguyệt tinh.
Thật ra thì y biết cái tên này sẽ khiến cho rất nhiều người chê cười, vậy chắc là có cách gọi khác nhỉ, đúng rồi, lần sau khi liên lạc với Liêu thì hỏi hắn một chút, dù sao thì Tụ Linh Chén này cũng do hắn làm ra mà.
Lâm Võ đi theo ca ca hắn, nhìn con Hỏa Trân Thỏ kia vậy mà to gan cọ cọ ngón tay ca ca hắn, ngạc nhiên nói.
“Ca, vật nhỏ vậy mà lại không sợ huynh, thời điểm đệ ôm nó về, nó còn nhát