Hai nhóm người này đều ở lại trong thôn, cho nên Lâm Võ liền không để cho ca ca hắn ra cửa nữa.
Ý hắn không phải là không muốn ca ca ra ngoài gặp người khác, mà là chuyện Võ Giả kinh nam bá nữ có rất nhiều.
Có người còn đặc biệt yêu thích song nhi, mà trong mắt Lâm Võ, ca ca hắn chỗ nào cũng tốt.
Đội săn thú dự bị trong thôn cũng ngừng luyện tập, nhưng mọi người vẫn luôn tự rèn luyện ở nhà, không hề trì hoàn.
Vừa lúc Lâm Võ đang có trong tay cuốn công pháp mới, cho nên cũng sẵn tiện lôi ra lý giải.
Khi nhàn rỗi hắn thường chạy đến nhà trưởng thôn, dò hỏi Điền An Huy về những vấn đề liên quan đến Võ Đường.
Có những lúc những học viên của Võ Đường luận bàn luyện tập với nhau, hắn cùng những thiếu niên khác trong thôn cũng sẽ đứng ở một bên quan sát học tập.
Mà dù Lâm Văn không đi ra ngoài, nhưng cũng từ Lâm Võ cùng với Tôn Khánh thường xuyên chạy qua chơi mà biết được không ít chuyện trong thôn.
Ví dụ như có nhiều người vào thôn như vậy, Điền thẩm cùng Điền An Lương trở nên cực kỳ bận rộn để thu xếp đồ ăn và chỗ ở cho bọn họ.
May mà bọn họ không phải đến ăn ở không, bọn họ sẽ lấy bạc ra đưa cho Điền thẩm cùng mấy thôn phụ nấu ăn cho bọn họ.
Những người có xe bò như Tôn thúc cũng phải thường xuyên lên trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn.
Nhà Lâm Văn.
Tiểu Hỏa là tiền bối đến trước, vì vậy cực kỳ biết cách chiếu cố hậu bối.
Nếu dùng cách nói của Lâm Văn, nó đang săn sóc lấy lòng lão bà của mình, như vậy mới có thể để cho lão bà sinh một đàn con cho nó.
Cho nên, thời điểm Tôn Khánh đến nhà Lân Văn liền nhìn thấy một cảnh tượng hiếm lạ.
Con thỏ được nuôi đến mức màu lông bóng mượt đẹp nhất chính là Tiểu Hỏa, nó đang dẫn theo ba con thỏ mới nhảy lên nhảy xuống thành hàng trong sân.
Lúc thấy người lạ đến cũng không sợ, còn cố ý dẫn cả đám nhảy qua chân Tôn Khánh rồi vòng qua.
Tôn Khánh vừa chăm chăm nhìn Hỏa Trân Thỏ, vừa kể cho Lâm Văn nghe những chuyện trong thôn: “A Văn ca, huynh không biết nhà đại bá của huynh tích cực đến như thế nào đâu, lúc nào cũng vội vàng đi hầu hạ hai tên dược sư kia.
Đệ lớn như vậy rồi nhưng chưa từng thấy tên Lâm Hào kia cần mẫn như vậy bao giờ.
Nhưng mà tên này vẫn chẳng coi ai ra gì như cũ, bản thân hắn muốn vội vàng lấy lòng dược sư, nhưng lại gọi cha đệ tới, bảo cha đệ đi lên trấn trên mua đồ cho hắn, còn nói là do dược sư muốn như vậy, nếu không giúp thì nói cha đệ khinh thường dược sư, phi! Cái tên chó chết đó, chờ đến khi những người đó rời khỏi Khúc Điền thôn, xem đệ có đánh chết hắn không!”Nói xong lời cuối cùng thì cũng không còn tâm tình đâu mà nhìn thỏ nữa, đối với hành động mà Lâm Hào sai khiến cha hắn, hắn cảm thấy bực bội không thôi, đúng là con chó chỉ biết ỷ thế hiếp người, đem những người trong thôn sai sử đến mức chạy vòng vòng.
Lâm Văn nghĩ một hồi thì cũng biết cái nhà đó đang có chủ ý gì, nhưng mà dù làm vậy cũng chưa chắc kiếm được chỗ tốt gì.
Những Võ Giả đó lang bạt bên ngoài nhiều, cũng gặp qua không ít người, mà xung quanh hai vị dược sư kia càng không thiếu người nịnh nọt.
Ai nhìn cũng biết Hoàng thị đang ôm tâm tư gì, còn có rất nhiều người muốn vuốt mông ngựa hơn chứ không phải chỉ nhà bọn họ.
Nhưng trước mắt thì, một nhà Tôn thúc đúng là xui xẻo.
Công sức của mình bị người khác cướp đi còn chẳng được trả công, y nghĩ nghĩ, cũng không có nghĩ ra biện pháp gì, bởi vì chỉ sợ cái nhà kia sẽ chơi xấu thôi.
Cái nhà đó khi làm việc chẳng có chút giới hạn gì cả, một nhà Tôn thúc không phải đối thủ của bọn họ, chỉ đành