Nên biết Khuynh Vẫn Đại Thế Giới được chia thành Tứ Vực, bên ngoài là hải dương vô tận, bên trong từng vực cũng có sông, nước, suối, hồ, mà Vô Đương hải vực lại là một phiến hải vực cực kỳ đặc thù, nó là một vùng biển hoang nằm ở giữa Tứ Vực.
Mà trong hải vực này chứa vô số yêu thú to lớn, còn có vô số đảo hoang lại không liên thông với nhau, đã trở thành động phủ bị rất nhiều yêu thú chiếm cứ.
Bởi vì nó quá mức nguy hiểm, lại thêm giữa Tứ Vực cũng không phải hoàn toàn không có vùng đất kết nối, cho nên rất nhiều tu sĩ nếu muốn đi xuyên qua mấy nơi địa vực thà rằng vòng thêm một quảng đường xa chứ đều không muốn hành tẩu trên biển.
Nhưng lần này, bí tàng Thiên Lan lại xuất thế tại nơi hoang đảo hẻo lánh kia, không chỉ khiến cho tu sĩ Tứ Vực chú ý, đồng thời cũng hấp dẫn vô số ánh mắt của yêu thú.
Nhóm người Hiên Trạch độn quang mà đến, vừa mới tới bên ngoài hoang đảo liền cảm giác được uy áp che trời lấp đất mãnh liệt ập tới, vô số khí tức lưu động, hợp thành từng làn sóng ma lực, tiên vân, kinh thiên động địa, mưa gào gió rít.
Để ý kỹ sẽ thấy không trung khắp nơi đều che kín tu sĩ, phần đông là thế lực lớn và đại môn phái, có vô số xa giá, linh cầm linh thú, bên trong che đậy các loại khí thế mênh mông tựa như chỉ cần hơi đụng vào một chút liền sẽ bạo phát.
Nhóm người Thiên Thành Vương phủ ở đây chẳng qua chỉ giống như một bầy sâu kiến nhỏ nhoi, cho dù là những Nguyên Anh lão quái dưới tình cảnh chấn động như vậy cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả mà thôi.
Hiên Trạch ngược lại rất trấn định, hắn híp mắt nhìn về phía không trung, ngay sau đó lấy ra một món đồ, tiện tay ném đi.
Trong phút chốc, một cỗ xe làm từ đồng thau thập phần cổ xưa hiện ra trước mắt mọi người, phía trên nó điêu khắc rất nhiều pháp trận phù văn, phóng xuất ra một loại khí tức viễn cổ kỳ dị.
Quận vương phủ của đế quốc Đại Diễn dù sao vẫn phải có chút bảo vật áp đáy hòm.
Hiên Trạch vẫn chưa dừng tay, hắn lại giơ tay đánh ra một tấm Ngự Thú Bài, phía trên chợt lóe bạch quang liền có hai đầu cự mãng hiện ra từ hư không, trên sống lưng mọc một đôi cánh da, quả thực là vô cùng hung ác.
Chúng nó vừa mới quay đầu định tấn công, lại bị Hiên Trạch đánh ra một đạo bùa chú chia ra làm hai hoàn toàn dung nhập vào trong đầu. Sau đó chúng nó liền dần dần trở nên ngoan ngoãn, nhanh chóng xoay người du động tới phía trước xa giá, giữ chặt lấy dây cương.
Mọi người không cần nhiều lời, sôi nổi dùng ra thủ đoạn nhảy vào xe. Đi vào trong xe mới phát hiện bên trong cực kỳ rộng rãi, đủ để chứa được hết bọn họ.
Từ Tử Thanh cũng đã từng thấy qua vật cùng loại ở Tán Tu Minh, chỉ là so sánh với cỗ xe hiện giờ Hiên Trạch thả ra thì lại kém xa —— trước không nói cấp bậc bản thân cỗ xe ra sao, chỉ riêng nói hai con cự mãng phía trước, mỗi một đầu tu vi đều từ cấp 6 trở lên!
Dòng người hội tụ càng ngày càng nhiều.
Không trung đã che kín đủ loại tu sĩ, mà trong biển cũng có vô số Hải Thú ngoi đầu, khí lưu dâng lên, yêu khí rào rạt, nơi này đã trở thành sân chơi của yêu thú.
Ở trên lưng một vài con linh quy to lớn cũng có không ít mãnh thú trong núi tập kết thành đàn, bá đạo hung mãnh.
Ma tu, yêu tu, tiên tu, từng người đều chiếm cứ một vùng trời, tu vi càng mạnh, địa vị càng cao thì càng có thể đến gần hoang đảo, thậm chí thấy được trên hoang đảo kia, bên trong khoảng không có thứ gì đó không ngừng hình thành, khí thế cũng đang không ngừng tăng lên...... Hình bóng cũng ngày càng rõ ràng.
Tất cả mọi người đang chờ đợi.
Từ khi hoang đảo này bắt đầu xuất hiện dị tượng, đã được 5 năm.
Trong 5 năm này, mỗi một ngày hoang đảo đều đang phát sinh biến hóa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở ra.
Mà dưới sự tra xét của nhiều phương thế lực cùng với đại năng giỏi về bói toán, rốt cuộc suy tính ra được, lúc bí tàng này chính thức xuất hiện chính là hôm nay!
Từ Tử Thanh cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, nhưng lại là lần đầu thấy được nhiều thế lực và nhiều cao thủ như vậy dốc toàn bộ lực lượng. Hắn phóng thần thức ra ngoài, lại phát hiện trong giới hạn thần thức hắn có thể vươn tới, như cũ vẫn có vô số tu sĩ cao cao thấp thấp phiêu phù trong không trung.
Thật là...... Người nhiều như kiến.
Chỉ không biết sau khi bí tàng mở ra, có bao nhiêu người được như ý nguyện, lại có bao nhiêu người, nửa đường ngã xuống?
Sau khi khẽ thở dài trong lòng, thần thức của Từ Tử Thanh lại dừng lại ở trăm dặm bên ngoài, cũng là điểm giới hạn thần thức của hắn.
Ở nơi đó, có một thanh cự kiếm xuyên ngang nam bắc, vô biên kiếm khí bễ nghễ tung hoành, chém xuống bát phương.
Vạn Kiếm Tiên Tông!
Từ ánh nhìn đầu tiên, Từ Tử Thanh đã kết luận như vậy.
Đúng vậy, chỉ có Thánh môn kiếm đạo trong truyền thuyết kia, mới có thể có nhiều cao thủ kiếm đạo như thế.
Thậm chí không cần nhìn trộm, trong đó đã có hơn hai mươi vị kiếm tu cả nam lẫn nữ hiên ngang mà đứng, Kiếm Ý như rừng sau lưng cũng không hề để ý chút nào đâm thẳng cửu thiên, hiển lộ rõ uy phong!
Cũng chỉ có Vạn Kiếm Tiên Tông, mới có khả năng một lần mang ra nhiều kiếm tu lĩnh ngộ Kiếm Ý như vậy.
Hiên Trạch hiển nhiên cũng nhìn thấy Vạn Kiếm Tiên Tông, cũng là một đối thủ lớn trong mục đích chuyến đi này của hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía Hề Lẫm, mở miệng hỏi: "Ngươi thấy bọn họ như thế nào?"
Hề Lẫm hiểu rất rõ tâm ý của Hiên Trạch, ngiêm túc trả lời: "Bẩm Vương gia, tổng cộng hết thảy có 26 tên kiếm tu, trong đó không có nhất cảnh, mười lăm người đệ nhị cảnh, tám người đệ tam cảnh, hai người đệ tứ cảnh."
Hiên Trạch ánh mắt khẽ động: "Đại viên mãn thì sao?"
Hề Lẫm lắc đầu: "Cảnh giới của ta chưa tới, không thể phán đoán, chỉ biết có hai người thật sự vượt qua cảnh giới của ta."
Hiên Trạch nhíu nhíu mày, nhưng không trách cứ, ngược lại nhìn về phía Vân Liệt, giọng điệu cũng hòa hoãn một ít: "Vân đạo hữu, ngươi xem thử trong hai người đệ tứ cảnh kia, có đại viên mãn hay không?"
Vân Liệt nhìn một chút, nói: "Không có."
Hiên Trạch thả lỏng thần sắc: "Xem ra, có Vân đạo hữu ở đây, chuyến này không cần lo lắng."
Vân Liệt hơi khép mắt lại: "Còn một người đang ẩn tàng, có khả năng là đại viên mãn."
Hiên Trạch ý cười cứng lại: "Ý của Vân đạo hữu là?"
Vân Liệt nói: "Người này Kiếm Ý chưa phóng, sâu không lường được."
Hiên Trạch hít thật sâu: "Người đó tu vi như thế nào?"
Vân Liệt mặt không đổi sắc: "Nguyên Anh trở lên."
Trong lúc nhất thời, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Nếu như đều cùng là Kiếm Ý đại viên mãn, hiển nhiên, người tu vi cao...... năng lực cũng lớn hơn.
Đông đảo môn khách vốn ban đầu còn mừng rỡ, lúc này trên mặt cũng không tránh khỏi nhiều thêm vài phần ngưng trọng.
Thiên hạ to lớn, quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Lại nói Thiên Thành vương có sầu lo trong lòng, mà Từ Tử Thanh thì lại đang nghĩ đến sư môn của mình.
Trước mắt không khí có hơi cứng đờ, Từ Tử Thanh liền truyền âm cho Vân Liệt, hỏi: "Sư huynh, có nhìn thấy người trong bổn môn không?" Hắn dõi mắt trông về phía xa, nhưng chưa từng phát hiện.
Vân