Sáng sớm, Cố Bạch từ trong mơ tỉnh lại.
Thật ấm áp....
Y mở mắt ra, quả nhiên trước mặt chính là một khuôn mặt lớn gần kề.
....Tuy rằng rất đẹp trai.
Nhưng đẹp thế nào thì đẹp, khoảng cách gần như vậy khiến người ta nhịn không được kinh sợ a!
Cố Bạch nghẹn họng.
Cũng không biết thằng nhóc Cố Tiểu Sơn này đến cùng là làm sao mà từ lúc đến học viện này về sau mỗi lần ngủ đều muốn cùng y trán đối trán. Hắn tưởng chính mình còn nhỏ lắm sao!
Cho dù là anh chị em đời trước của y cũng không chơi trò thân mật như vậy, kết quả sau khi xuyên vào sách xong thì lại bị tiểu tử Cố Tiểu Sơn kia lôi kéo làm bậy.
Nhìn gương mặt đẹp trai ngủ thoải mái, Cố Bạch nâng tay lên muốn đập một phát.
Nhưng lại nhìn lại gương mặt này, y do dự lúc lâu sau rốt cuộc cũng không hạ tay.
Y cam chịu nghĩ, không phải do ca mềm lòng, là ca không muốn chấp nhặt cùng hắn!
Cố Bạch lừa mình dối người cẩn thận xuống giường, cố hết sức không quầy rầy người trên giường.
Cho dù y có mạng miệng thế nào thì cũng không thay đổi được một điều, kỳ thật ngay khi y cứu hắn, y đã coi hắn như thân nhân duy nhất nơi dị thế này.
Là một trạch nam bình thường, cho dù y không bị xuyên thư, không bị bức ép giết người thì cũng cần có một người ký thác tinh thần, không phải sao?
Huống chi trước đây Cố Tiểu Sơn thực đáng yêu, lớn lên cũng....rất đáng tin cậy.
Khiến y luôn không đành lòng khắt khe với hắn.
Nghĩ như vậy xong, Cố Bạch nhanh chóng đi ra ngoài rửa mặt luyện công mà lại không phát hiện, người mà y vốn nghĩ là đang ngủ say, Kỳ Quan Duệ, ngay lúc y vừa xoay lưng qua một khắc đã mở mắt, sao có thể nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ?
Kỳ Quan Duệ giật giật thân mình, chóp mũi vùi vào gối đầu hít sâu một hơi.
Rất tốt, nơi này đều là mùi vị của hai người bọn họ.
Xen lẫn cũng với nhau, tựa như...tuy hai mà một.
Kỳ Quan Duệ lăn một vòng, cuối cùng không ngủ nữa.
Hắn ngồi dậy, tùy tay mặc quần áo rồi ra cửa.
Trong viện, Cố Bạch không vận dụng võ khí mà đang luyện một bộ quyền pháp.
Mỗi chiêu của bộ quyền pháp này cực kì ưu nhã, tựa như mỗi khi sử dụng đều không dính và khói lửa nhân gian.
Nhưng một khí rót võ khí vào thì lập tức trở nên thô bạo cuồng nộ, tựa như được rót vào lực lượng bạo liệt.
Kỳ Quan Duệ nhanh chóng rửa mặt chải đầu, tinh thần sáng láng nhảy vào vừa hay đỡ một chiêu của Cố Bạch.
Biểu tình của Cố Bạch không biến, y lại tấu một quyền hướng lên cằm Kỳ Quan Duệ.
Bị chặn.
Trong nội tâm, Cố Bạch yên lặng thở dài.
A, thật đáng tiếc.
Sau đó thân hình y nhoáng lên một cái, hai quyền gào thét bay tới.
Tuy rằng không nhẫn tâm đánh lúc tiểu tử này đang ngủ nhưng có cơ hội quang minh chính đại như vậy y không thể bỏ qua.
....Thật sự chỉ hận là không thể trực tiếp đánh lên người a.
Ai bảo tiểu tử nhà ngươi trang vô tội!
Ai bảo tiểu tử nhà ngươi ép buộc cùng giường!
Ai bảo tiểu tử nhà ngươi thích làm nũng!
- Kỳ thật đều là giận chó đánh mèo.
Kỳ Quan Duệ vừa vững vàng vừa thành khẩn đỡ chiêu, khuôn mặt lúc nào cũng mang ý cười.
Mà dưới nụ cười đó, Cố Bạch đánh đánh đánh, càng đánh càng nản.
Mẹ nó, nụ cười dung túng người khác làm chuyện xấu là cái quỷ gì!
Một khắc thu tay lại, Cố Bạch phát hiện người này lại tiến bộ.
Nhưng mà danh sư xuất cao đồ, trong mắt y Cố Tiểu Sơn có thể tiến bộ nhanh như vậy cũng là bình thường.
Đây chắc chắn là công lao của y!
Hai người luyện quyền qua lại, bốn vị thập toàn thị nữ đã đem kỹ năng 'ẩn hình' tôi luyện đến mức thần thông quảng đại vẫn lượn lờ xung quanh, trong tay còn cầm những khay lớn đựng thức ăn cực kì tinh xảo. Sau đó các nàng nhanh chóng chuyển một cái bàn lớn tới, tất cả thức ăn đều để lên đó rồi lại như một làn khói nhẹ biến mất tăm mất tích tựa như chưa từng xuất hiện.
Kỳ Quan Duệ cực kì vừa lòng với sự thức thời đó, đi qua ngồi cùng với Cố Bạch, "Ca ca, đồ ăn hôm nay không tệ."
Cố Bạch, "Ừ."
Kỳ Quan Duệ gắp một đũa sang, hơi cười cười, "Cho nên ca ca phải ăn nhiều vào, có lợi cho thân thể."
Cố Bạch cúi đầu nhìn cái thứ cam cam trong bát, mặt không chút thay đổi nhìn Kỳ Quan Duệ.
Cho dù là cắt thành một đóa hoa thì mẹ nó lão tử cũng không thích ăn cà rốt!
Nhưng mà dưới ánh mắt ôn nhu của Kỳ Quan Duệ, Cố Bạch nhìn hắn thật lâu sau rốt cuộc gắp lên đưa vào miệng.
Trong lòng y thảo nê mã chạy qua rầm rập, áp lực 'rứt nớn' a!
Ăn uống xong xuôi, Cố Bạch đi lên lớp.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, hai ngày trước việc phân ban đã hoàn tất, tất cả Võ quân dưới hai mươi lăm tuổi bao gồm cả Cố Bạch đương nhiên sẽ được phân tới lớp cao đẳng nhất, bình thường việc chỉ dạy vũ kĩ hay kinh nghiệm đối chiến đều tối thiểu là Võ vương cao cấp. Nghe nói mỗi tháng đều có tọa đàm của cao thủ Võ đế, lực lượng lão sư ở đây thật hùng hậu.
Mà Kỳ Quan Duệ thì sao? Hắn đương nhiên không thể đi cùng nên Cố Bạch cho phép hắn ra ngoài liên lạc tử sĩ, tạo thế lực ở thành Hạo Dương.
Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ tạm biệt xong thì thuận buồm xuôi gió đi tới phòng học.
Mỹ kì danh viết là: Võ trường đệ nhất.
Vì tới rất sớm nên người ở đây cũng không nhiều, chỉ ít ỏi vài mống.
Theo lý thuyết thì đây là lúc chọn vị trí tốt để ngồi nhưng Cố Bạch lại mặt than lui về sau ba bước.
Bởi vì trước mặt có hai người đi tới.
"Tử Xa thành chủ tới thật sớm." → đây là Trần Nguyên Hạo.
"Thành chủ chí lớn bốn phương để người khâm phục." → đây là vẫn là Trần Nguyên Hạo
Cừu Đồ chắp tay, "Tử Xa thành chủ."
Cố Bạch hít