Ngày kế tiếp khi Cố Bạch chậm rãi tỉnh lại thì thấy đầu đang gối lên một thứ gì đó mềm mềm.
Không thể nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là đùi Cố Tiểu Sơn nhưng trời sáng rồi mà y vẫn không phản ứng, y ngủ sâu thế sao? Thật sự là mất cảnh giác quá.
Y mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia.
Ngay lập tức, Kỳ Quan Duệ mở miệng, "Ca ca tỉnh rồi sao?"
Cố Bạch ngượng ngùng, "Sao đêm qua không gọi ta?"
Kỳ Quan Duệ nhẹ giọng nói, "Ca ca ngủ ngon như thế ta luyến tiếc gọi."
Tai Cố Bạch hồng hồng.
A a a tiểu tử thối nhà ngươi lại chơi trò mập mờ, cẩn thận ta đánh ngươi a!
Nhưng là một trạch nam điển hình cho dù lúc nào cũng treo hai chữ cơ lão ở miệng nhưng y cũng hiểu một điều là cái thế giới dưới ngòi bút của y tuyệt đối là thế giới ngựa đực thẳng tắp thẳng tắp. (Ame: Và nhân vật chính của thế giới này đêm hôm qua đã nhận ra mình cong~~~)
Chi nên y chỉ yên lặng phỉ nhổ một chút tiết tháo còn sót lại rồi đứng dậy.
Một đêm nằm ngủ, quần áo hình như bị nhăn.
Cố Bạch âm thầm thở dài, cho dù chuẩn bị tốt nhưng ở nơi sơn dã này lều trại da thú không thoải mái bằng giường ở nhà a.
Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, vươn vai, cảm giác toàn thân thật thoải mái.
Kỳ Quan Duệ tùy ý để Cố Bạch đừng lên còn mình thì ấn ấn chân.
Cố Bạch nhìn thấy, "....Ta xoa bóp giúp ngươi?'
Làm huynh trưởng mà để đệ đệ gác nguyên một đêm như thế có chút kì cục.
Cố Bạch áy náy trong nội tâm quyết định tốt xấu gì cũng nên an ủi.
Nếu như là trước kia thì Kỳ Quan Duệ đã từ chối.
Nhưng hôm nay, mắt hắn hơi lóe lên rồi đồng ý, "Được a."
Cố Bạch lại càng thêm áy náy.
Nhất định là quá tê nên không đứng dậy nổi nếu không thì Cố Tiểu Sơn cũng sẽ không không đứng lên được như thế.
Nghĩ đến đây y liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Kỳ Quan Duệ, nâng chân hắn lên duỗi thẳng.
Lại nói cái chân này thật dài lại còn thật thẳng a, không biết phía trên người này....Dừng lại!
Cố Bạch lại cảm thấy mình đang sắp đánh rơi tiết tháo đầy đất nên vội dừng lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, khống chế mình không hướng đến nơi không nên nhìn kia mà hết sức chuyên chú bóp chân.
Kỳ Quan Duệ cúi đầu nhìn Cố Bạch, cảm nhận khoái cảm tê dại từ cẳng chân, gian nan ngăn lại tiếng rên rỉ tràn ra.
Thật thoải mái, không chỉ là tâm lý mà còn là sinh lý.
Sau khi hắn xác định tâm tư của mình với Tử Xa Thư Bạch, hắn không muốn tiếp tục phòng túng.
Mà bắt đầu tự thử khống chế dục vọng của bản thân.
Mỗi tấc da thịt của Tử Xa Thư Bạch, mỗi một lời nói, một hành động đều đang câu dẫn hắn khiến lồng ngực hắn sôi trào dục vọng, lập tức muốn đẩy y ngã lên giường.
Cho nên không cần nói đến hành động của Tử Xa Thư Bạch, thậm chí y chỉ cần đứng đó thôi là hắn lập tức có thể phản ứng.
Dục vọng quá mức mãnh liệt, thậm chí không chịu nổi một kích.
Kỳ Quan Duệ ngàn lần vạn lần không thể khiến Tử Xa Thư Bạch phát hiện nên hắn nhất định phải học cách khống chế.
Đêm qua quả là cơ hội tốt, sau khi Tử Xa Thư Bạch ngủ hắn có thể nhấm nháp chút hương vị của y.
Hắn chậm rãi áp chế, chậm rãi thu liễm, cuối cùng sau vài giờ mới khiến bản thân bình ổn lại.
Giống như hiện giờ, thân thể Kỳ Quan Duệ kiên cường cỡ nào, chỉ có một đêm sao có thể bị tê?
Chẳng qua là khát vọng sự đụng chạm của người kia mà thôi.
Hắn cảm thụ xúc cảm mềm mại trên đùi – đối phương thậm chí không đeo găng tay, trong đầu không ngừng tưởng tưởng....Hắn đẩy ngã y trên giường phiên vân phúc vũ, khi dễ khiến y khóc nức nở, khóa y ở trong ngực mình, chỉ tại trong lòng chính mình.
Khả năng khống chế dục vọng của Kỳ Quan Duệ đã đạt tới một mức độ đáng sợ.
Cho dù tư tưởng của hắn có sôi trào thế nào thì hắn cũng sẽ không ngu xuẩn mà động dục.
Mà Cố Bạch thì không phát hiện ra nửa điểm nào không đúng.
Cố Bạch xoa bóp cho Kỳ Quan Duệ chừng nửa giờ mới chậm rãi ngừng lại, "Tiểu sơn, ngươi thử xem thế nào."
Kỳ Quan Duệ luyến tiếc nhưng hắn cũng biết không thể để đối phương cảnh giác. Hắn giật giật chân, cười nói, "Ta tốt rồi, ca ca."
Nói xong hắn đứng lên, duỗi tay ra muốn kéo Cố Bạch lên cùng.
Cố Bạch sau khi cảm thán tiểu tử này còn có chút lương tâm thì cũng không nhẫn tâm từ chối mà nắm lấy tay hắn cho đến khi đứng thẳng lên được mới rút ra.
Kỳ Quan Duệ sửa lại quần áo của hai người rồi nói, "Ca ca ra ngoài trước đi, những thứ này để ta thu thập."
Cố Bạch gật đầu, quyết định đi ra ngoài nhóm lửa nướng thịt.
Hai huynh đệ trải qua một buổi sáng vui vẻ. Cố Bạch lau miệng sạch sẽ, khôi phục dáng vẻ cao quý lãnh diễm của thành chủ, "Chúng ta đi."
Kỳ Quan Duệ cười, "Được ca ca, tất cả đều nghe lời ngươi."
Cổ Vu Ngưu trưởng thành là một loại mãnh thú có thực lực Võ quân. Nó cao hơn ba thước, toàn thân xanh đen, móng vuốt giống động vật họ mèo. Sừng độc trên đầu nó vô cùng lợi hại, hàm răng và vuốt đều rất lợi hại, sức lực cũng rất mạnh mẽ, khi chạy hết sức có thể đâm nát một tòa núi nhỏ, da lông cứng rắn, vũ khí bình thường căn bản không thể xuyên qua được.
Tại nơi núi non trùng điệp này số lượng mãnh thú như vậy không nhiều, chỉ có một loại đó là mạnh nhất, được coi là vương trong số loài thú nơi đây.
Lúc này, một con Cổ Vu Ngưu đang đối chiến với một thanh niên.
Thanh niên mặc bộ y phục trắng, quanh thân trên dưới không dính lấy một hạt bụi. Khí chất của y cực kì cao quý, bàn tay đeo găng tay ngân sa mềm mại, khi tấn công cực kì xinh đẹp ưu nhã nhưng cũng có sự sắc bén băng lãnh.
Cái đuôi dài của Cổ Vu Ngưu vung lên, chân trước giơ lên đập xuống phía thanh niên!
Trên người nó không hề có vết máu nhưng khi nhìn kĩ có thể phát hiện ra có vài chỗ lõm xuống tựa như bị một lực lớn va vào.
Vết thương như vậy đương nhiên là đau nhức khiến hai mắt nó hồng lên điên cuồng.
Thân hình