Cố Bạch yên lặng nhìn cửa đá rồi thu hồi ánh mắt, "Ta thấy nơi này rất quỷ quái, chúng ta vẫn nhanh rời đi thì hơn."
Y tự mình cho mình một like trong lòng.
Kỳ ngộ và nguy hiểm luôn tồn tại song song với nhau, rất nhiều thứ được cho là kỳ ngộ thì cạm bẫy bên trong cũng không thiếu, đây là một lý do tốt!
Kỳ Quan Duệ nhìn Cố Bạch, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Nếu hắn không hiểu sai thì hình như Tử Xa Thư Bạch đang....lảng tránh.
Cố ý lảng tránh.
Chẳng lẽ y biết trong này có cái gì?
Có nguy hiểm sao....Không, nếu thì theo như tính tình của Tử Xa Thư Bạch thì chắc là không có gì.
Mà nếu không phải là nguy hiểm thì là nguyên nhân gì?
Kỳ Quan Duệ vốn coi trong quyết định của Cố Bạch nên cũng không làm trái ý y.
Ngẫm lại cũng đúng thôi. Cố Bạch biết Tần Kỳ là người săn bắn tự do, gia cảnh bần hàn – kỳ thật nàng là tư sinh nữ của một gia đình quý tộc nhưng cho đến khi huyết mạch thức tỉnh mới bị gia tộc phát hiện và nhận trở về, từ đó địa vị cũng khác hẳn. Đợi đến khi nàng gặp nhân vật chính biến thái và bị thu phục thì thế lực chống lưng đương nhiên cũng bị nhân vật chinh thâu tóm.
Nhưng hiện giờ nha, nàng được cứu, huyết mạch cũng không thức tỉnh, vẫn là người nghèo và đương nhiên vẫn phải tự mình kiếm ăn.
Vất vả lắm mới tìm tới nơi có thể gặp được kỳ ngộ, dù là nguy hiểm muội tử cũng cắn răng kiên quyết đi qua!
Vì thế ngay khi Cố Bạch đưa ra đề nghị thì Tần Kiều đã lắc mình tới trước tấm bia đã, bắt đầu đọc văn tự phía trên.
Đây là một cố sự tình yêu rung động đến tâm can.
Đơn gian mà nói Võ đế, tên tự là "Càn Khôn Nhân" khi còn trẻ yêu phải một nữ nhân thanh lệ nhưng vì lúc ấy thực lực của ông không cao nên đã mất đi người yêu. Sau khi người yêu chết, Càn Khôn Nhân tức giận cố gắng phấn đầu, rốt cuộc có thể thăng cấp Võ đế để báo thù cho người trong lòng nhưng linh hồn của người đó đã tiêu thất, chỉ chừa lại mình ông độc thân.
Chính vì thế nên vị Võ đế ấy đã nản lòng thoái chí ẩn cư tại nơi đây và chết tại nơi đây.
Đây chính là cẩu huyết trong truyền thuyết, hơn nữa còn là loại cẩu huyết thường thấy nhất.
- Đương nhiên, đây là do Cố Bạch viết ra.
Tần Kiều vừa thấy đã vui sướng.
Chết ở nơi này là có ý gì? Đương nhiên là tất cả tài vật khi còn sống đều được chôn ở đây a!
Cấp bậc cường giả như Võ đế thì tài bảo khá là nhiều, đối với nhân vật nhỏ bé còn chưa đạt tới cấp Võ quân như nàng mà nói thì một khi chiếm được tài bảo thì có thể nhanh chóng giàu sang phú quý. Chính vì thế nên ánh mắt nàng khi nhìn hai người tràn ngập cảnh giác.
- Nàng nhất định phải đoạt được bảo bối nhưng hai ân nhân cứu mạng này chính là trở ngại lớn nhất của nàng.
Tuy rằng bọn họ có vẻ không hứng thú với nơi này nhưng liệu có cách nào để tống bọn họ rời đi rồi sau đó nàng vào đây một lần nữa không?
Kỳ Quan Duệ vừa thấy sắc mặt của Tần Kiều đã đoán được ý nghĩ của nàng nên nhẹ giọng nói bên tai Cố Bạch, "Ca ca, người mà chúng ta cứu hình như đang có ý đồ xấu với chúng ta! Ngươi có nên giáo huấn nàng một chút không?"
Nhân vật do Cố Bạch viết ra đương nhiên là y rõ tính tình muốn đạt được mục đích không từ thủ đoạn của Tần Kiều. Chỉ là....Trong lòng y có chút nghi ngờ. Không phải là Cố Tiểu Sơn rất thích nữ nhân này sao, chẳng lẽ là y sai? Khẩu khí khi nãy khiến da đầu y phát lạnh a.
Nhưng Cố Bạch cũng không có ý tưởng gì cả mà y chỉ thấy đứa nhỏ nhà mình chỉ đang bênh vực mình.
Nhưng muội tử của nhân vật chính biến thái cũng không dễ chọc!
Y tính toán một hồi rồi quyết định cảnh cáo nữ nhân này một chút.
Cố Bạch nhìn về phía Tần Kiều, vẻ mặt hoàn toàn không cảm xúc, "Ngươi muốn ở lại?"
Tần Kiều cảm thấy cảm giác áp bách đập vào mặt. Thanh niên trước mặt nàng tựa như không hề thương hoa tiếc ngọc, tựa như chỉ cần nàng nói sai một chữ sẽ lâm vào tử vong. Thanh niên này thật đáng sợ!
Nàng run rẩy nói, "Hữu duyên tới đây, không bằng chúng ta tra xét một phen..."
Cố Bạch mặt vô biểu cảm, "Mỗi người một cánh cửa."
Trong sơn động lúc này vừa hay có ba cái cửa đá, tất cả đều bị đóng kín, nếu có kỳ ngộ thì cũng chỉ có trong ba cái cửa này.
Tần Kiều bình tĩnh, thức thời nói, "Thỉnh hai vị chọn trước."
Nàng là một thiếu nữ đương nhiên không thể đấu lại hai thanh niên này, không bằng cứ thuận theo trước đã.
Cố Bạch gật đầu, chỉ, "Cái kia là của ngươi."
Tần Kiều không dám nhiều lời, quay người lại đưa lưng về phía hai người, trong lòng bồn chồn đi về phía cánh cửa kia.
Ba người bọn họ cùng nhau xuống, không ai có thể giở trò, mỗi người chỉ có một phần ba cơ hội.
Chờ khi Tần Kiều vào trong cửa, Cố Bạch mới dời mắt.
Kỳ Quan Duệ hỏi, "Ca ca, chúng ta đi đâu?"
Cố Bạch mở miệng, "Ngươi đi cùng ta?"
Kỳ Quan Duệ cười nói, "Đương nhiên, sao ta có thể tách ca ca ra được."
Cố Bạch vừa lòng, y biết Cố Tiểu Sơn sẽ nói như vậy mà.
Vì thế y nâng mắt, ôm dũng khí to lớn đi vào cánh cửa ở giữa.
Kỳ Quan Duệ thấy cảm xúc của y biến hóa nên cũng tò mò đi theo.
Trong cửa, một mùi thơm mê người lan tỏa khiến tinh thần mọi người sảng khoái.
Mà mọi thứ trước mặt hai người đều tối đen như mực.
Đây là một con đường đá đi tới tận cùng.
Cố Bạch nâng bước, yên lặng đi.
Phía trước là cái gì đương nhiên là y hiểu rõ nhất.
Nhưng vì hiểu rõ nên y mới.....
Màu tím, những đóa hoa chỉ nhỏ như móng tay cái tạo thành một biển hoa màu tím.
Những cơn gió khẽ khàng thổi qua khiến biển hoa cuộn sóng, những cánh hoa