Cảnh báo: chương sau đây có tình tiết phá nát tam quan, đánh nát tiết tháo, đề nghị những đối tượng chưa đủ tuổi không nên đọc phòng trường hợp tổn thương sâu sắc đến nhận thức.
P.s: Hoan nghênh phá giới.
_____________________________________________________________
Cừu Đồ làm sao có thể ngay lập tức tin những gì Kỳ Quan Duệ nói?
Gã chẳng những không tin tưởng mà ngược lại lòng cảnh giác lại nặng hơn – nói thật là khi vừa thấy nam nhân tên 'Cố Sơn' này lông tơ của gã dựng hết lên vì có cảm giác bị áp chế, bị khống chế.
Cực kì đáng sợ.
Loại cảm giác này Trần Nguyên Hạo không phát hiện được nhưng là ma nhân gã không những cảm nhận được mà còn bị áp bách.
Nhất là đêm nay khi máu gã sôi trào, không thể không ma hóa khiến cho cảm giác này lại càng thêm rõ ràng.
Kỳ Quan Duệ tự nhiên thong thả bước trước mặt gã, từng bước từng bước thoải mái.
Hắn nhẹ giọng như lẩm bẩm trong miệng, "Ma nhân, ma nhân lẻn vào học viện Kình Thiên....Lẻn vào học viện Kình Thiên, ma nhân đã ăn qua máu thịt người....Một....Một ma nhân không thể chịu nổi dày vò máu thịt."
Dần dần bước chân Kỳ Quan Duệ càng rõ ràng hơn tựa như đạp cả vào trái tim của Cừu Đồ.
Khiến gã có cảm giác....lành lạnh đáng sợ.
Áp lực trên tâm lý từng chút một gia tăng khiến ngón tay Cừu Đồ nhịn không được lại mọc ra móng tay bén nhọn, bờ môi gã dần dần biến thành màu tím đen, thậm chí gương mặt anh tuấn còn lộ ra những vết nứt tựa như hoa văn được khâu lên.
Bản năng e ngại khiến gã lựa chọn ma hóa, sắp lộ ra cả hình thái ma nhân.
Kỳ Quan Duệ đột nhiên dừng bước.
Hắn nghiêng đầu mỉm cười, "Sao thế, thà rằng liều mạng chứ không muốn nhận sự giúp đỡ của ta sao?"
Quá trình ma hóa của Cừu Đồ dừng lại.
Gã nhịn không được hỏi, "....Ngươi có thể giúp ta cái gì?"
Tại đại lục Linh Võ này mấy ngàn vạn năm nay không ai có thể phá vỡ được sự nguyền rủa của ma nhân. Chính vì thế gã không tin có thể có người biến gã trở về võ nhân một lần nữa nhưng gã có chút chờ mong trong mờ mịt, chờ đợi có một người như vậy giúp gã.
Kỳ Quan Duệ cong khóe miệng, ôn nhu nói, "Đương nhiên không phải giúp ngươi biến thành võ nhân."
Cừu Đồ dù đã đoán được nhưng vẫn có chút thất vọng.
Gã trào phúng nói, "Trừ bỏ thứ này ta còn cần ngươi giúp cái gì?"
Kỳ Quan Duệ cười nói, "Ngươi cần một nơi có thể dung nạp ngươi."
Cừu Đồ nhìn về phía hắn, "Ngươi dám để ta đầu nhập dưới trướng của ngươi?"
Kỳ Quan Duệ vẫn ôn nhu, "Sao thế, ta không đáng sao? Ta không ngại ngươi ăn thịt ngươi, càng không để ý ngươi là ma nhân." Hắn xoay mặt cười, "Nói thật ta căn bản không thấy ma nhân và võ nhân có gì khác nhau."
Trong nhận thức của Thôn Thiên Huyền Mạng, tất cả đều là con kiến, tất cả đều là....thức ăn.
Trong nháy mắt, trên người Kỳ Quan Duệ bộc phát một loại khí thế kỳ lạ, loại khí thế này tựa như không rõ ràng lại có chút là lạ.
Giống như có một con mãnh thú đứng phía sau hắn, mang theo uy áp bễ nghễ thiên hạ.
Cừu Đồ trầm mặc sau đó nói, "Ngươi chỉ là một Võ sử cao cấp."
Gã có chút bị thuyết phục nhưng gã biết người này chỉ là một tên Võ sử.
Gã muốn thứ gì đó thuyết phục hơn chứ không chỉ là ảo giác của chính mình.
Kỳ Quan Duệ ngay khi nghe gã nói, khí thế quanh thân lại thay đổi.
Cừu Đồ ngẩng đầu, ".....Võ quân cao cấp?"
Không, vẫn có chút gì đó không đúng, đây không là cực hạn.
Kỳ Quan Duệ nở nụ cười, "Nếu ngươi muốn xem tiếp thì sẽ không thể đi ra nơi này được." Ánh mắt của hắn thật ôn nhu, "Nếu đến lúc đó ngươi không chịu khuất phục thì chỉ còn đường chết."
Cừu Đồ hít sâu một hơi, "Ta muốn xem."
Không sai, gã thật sự cần một nơi có thể dung nạp mình – ngay cả với bằng hữu tốt Trần Nguyên Hạo gã cũng không thể tiết lộ bí mật mình là ma nhân. Chính vì thế nên có một nơi để buông thả không phải là một điều không tốt.
Gã thậm chí cảm giác mình có chút mong đợi....Gã có thể nhìn thấy cái gì là cực hạn?
Ngay sau đó, gã đã thấy.
Đó là một con cự mãng.
Một con quái vật lớn, một con cự mãng toàn thân đen như mực, đứng thẳng lên tựa như một tòa núi nhỏ.
Ngay khi cự mãng xuất hiện, tất cả mãnh thú trong dãy núi đều cảm nhận được khí tức của cự mãng, chúng nó lập tức phủ phục xuống tỏ vẻ thần phục. Thôn Thiên Huyền Mãng, dù trở lại thời Thượng Cổ thì vẫn là đỉnh của chuỗi thực vật.
Vạn vật trong thiên hạ, không gì không thể cắn nuốt, không gì không thể thôn phệ.
Bởi vậy cho dù cự mãng không hiển lộ hình thái thật thì lực lượng của nó đã vượt xa khi ở hình thái con người.
Ngoại trừ năng lực thiên phú thì chỉ căn cứ vào uy áp có thể sánh với Võ vương cao cấp – thậm chí còn sắp chạm tới cấp bậc Võ đế.
Một con người như vậy thật đáng sợ!
Cừu Đồ kinh hãi.
Cho dù gã nghe nói có những thế gia đặc thù, con cháu có thể thức tỉnh huyết mạch ẩn sâu trong cơ thể, biến hóa thành những hình thái khác nhau nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới hình thái của Kỳ Quan Duệ sẽ hung tàn như vậy.
Trong lịch sử chưa từng có một ghi chép nào về điều này, chưa từng có người sau khi thức tỉnh huyết mạch có thể biến hóa thành hình thái kinh người như vậy!
Kỳ Quan Duệ....rốt cuộc là loại người nào?
Nhưng cùng lúc đó gã đã cúi mình trước uy áp này.
Gã cũng tỏ vẻ thần phục tựa như những mãnh thú nơi đây.
Cừu Đồ chậm rãi nói, "....Chủ nhân."
Trong khoảng khắc, áp lực hoàn toàn biến mất.
Đứng trước mặt gã vẫn là thanh niên ôn nhu tươi cười.
Hắn nói, "Đưa bàn tay ra đây."
Cừu Đồ cung kính nghe theo.
Sau đó một con rắn nho nhỏ chui ra, lặng yên bò lên tay gã.
Từ nay về sau, tính mạng của gã, tất cả mọi thứ