Mặc kệ trong lòng ùn ùn suy nghĩ “bộ đùa mình hả”, y vẫn mặt than đi theo Kỳ Quan Duệ cùng tiến vào hiệp hội zombie Thanh Dương Trấn.
Bên trong Thanh Dương Trấn vẫn như trước kia, trên đường vẫn có một vài thôn dân đi tới đi lui, cũng không ít võ nhân đi lui đi tới.
Đây quả là một bức họa đồng quê bình thường, nhưng mà…
Võ nhân trong võ trấn bình thường gặp phải một đám zombie đi qua mà không chớp mắt một cái sao!
Thôn dân trong võ trấn bình thường sẽ coi một đám zombie là gia chủ tộc trưởng bình thường mà cung kính sao!
Bộ không sợ hả! Ít ra thì cái mặt cũng phải thể hiện tí biểu tình chứ! Sao lại coi zombie như hàng xóm thế kia!
Bình, thường, ở, chỗ, nào, chứ!
Cố Bạch vô lực phun tào, mặt vẫn không đổi sắc.
Trên đường đi Kỳ Quan Duệ thấp giọng ôn nhu giải thích cho Cố Bạch: “Ca ca, anh xem bên kia là nhà x gia, năm kia mới sửa lại, nhìn cũng không tệ lắm nhỉ?” Hắn đi vài bước lại chỉ vào một chỗ khác, “XX gia tuy thực lực không cao, nhưng được cái nhiều tiền, trong nhà xây một khu lâm viên, cũng coi như đẹp mắt… Nếu nhà này ca ca cũng không thích, cũng có thể theo em về Kỳ Quan gia.
Có điều nơi đó hơi bị cũ rồi, chưa sửa sang hoa lệ… Ca ca nghĩ sao?”
Loại tư thái này, quả thực coi như toàn võ trấn đều do hắn quản lý, muốn hưởng thụ thế nào thì hưởng thụ.
Không chỉ bá đạo, mà còn là cướp bóc trắng trợn.
Cố Bạch vì mỗi người dân trong Thanh Dương Trấn đốt một ngọn nến.
Bị một tên mặt người dạ thú cai trị… Thật là đau thương…
Có lẽ việc đáng vui vẻ nhất là, không phải ai trong trấn cũng bị hạ cổ.
Theo quan sát của Cố Bạch, bọn họ ngoại trừ bị tẩy não rằng “đám zombie kia không có gì bất bình thường”, tư duy còn lại đều y nguyên.
Thấy nhiều gia chủ tộc trưởng tập hợp lại đón khách tới, bọn họ khi nhìn Cố Bạch thì vô cùng kinh diễm, khi nhìn Kỳ Quan Duệ thì cực kỳ hâm mộ cùng kính sợ.
Chờ biếи ŧɦái giới thiệu xong xuôi, Cố Bạch từ trong cõi thần tiên lấy lại tinh thần: “Đi nhà em.
”
Kỳ Quan Duệ hơi nở nụ cười, hắn ôn nhu nói: “Vâng.
”
Vì thế hai người cùng đi về phía đại trạch Kỳ Quan gia.
Zombie dẫn đầu, lâu la đi theo, âm khí ngút trời.
Đột nhiên phía trước tách ra, cách đó không xa là cổng đại trạch, một đôi trai thanh gái tú đứng sóng vai, tay áo bay bay, như đang chờ đợi người nào.
Cố Bạch ngẩn người, sau đó nhận ra vị gái tú trong đó.
Kia kia kia không phải là vị hôn thê của biếи ŧɦái chết tiệt sao?
Khóe miệng y co rút, đây cũng không phải tiểu thuyết kiểu “Hòn vọng phu” nha.
Lại nói, y cư nhiên quên mất, vị hôn thê này chính là em gái đầu tiên trong hậu cung của biếи ŧɦái a! Bị y từ chối thì đương nhiên phải quay về gả cho biếи ŧɦái!
Bây giờ biếи ŧɦái dẫn y về đây là tình tiết mang theo tiểu tam gặp chính thất sao!
Mẹ nó ai muốn tham gia vào PK giữa tiểu tam và chính thất a! Lão tử còn một đống thị nữ tuyệt sắc thập toàn thập mỹ đó!
Càng đi càng gần, Cố Bạch càng thấy rối ren.
Nên làm gì bây giờ? Có khi nào bị tát một cái không? Có nên chạy lấy người trước không?
Biếи ŧɦái mi đừng có ôm thắt lưng ông đây, kíƈɦ ŧɦíƈɦ lão bà nhà mi!
…A từ từ.
Nếu em gái nổi giận không phải là thời cơ thoát khỏi biếи ŧɦái sao?
Cầu em gái cứu vớt! Nhanh nhanh chạy tới đây đánh ghen đi em gái!
Nghĩ vậy, hai mắt Cố Bạch hơi tỏa sáng.
Càng ngày càng gần!
Chỉ còn mười bước… Năm bước… Em gái gần ngay trước mắt!
Tương lai hạnh phúc đang vẫy gọi!
Kỳ Quan Duệ ôn nhu mở miệng: “Ca ca, để em giới thiệu, vị này chính là anh trai ruột của em Kỳ Quan Diệu, vị bên cạnh là chị dâu của em…” Hắn nghiêng đầu mỉm cười, “Ca ca làm quen đi.
”
…Gì gì gì?
Không phải lão bà của biếи ŧɦái?
Cố Bạch rất tự giác không để ý đến cảm giác nguy hiểm rất nhỏ trong giọng nói của biếи ŧɦái, y chỉ cảm thấy tam quan của mình có chút tổn hại.
Không nên đâu… Nội dung truyện không phải như thế… biếи ŧɦái sao lại buông tha mỹ nhân tới tay? Này không phù hợp bản tính của chủng mã nha!
Nhất định là phương thức y ra khỏi cửa hôm nay không đúng!
Cố Bạch lấy lại bình tĩnh, nhìn mặt em gái cùng anh đẹp trai.
Oa thật sự là tuấn nam mỹ nữ nếu không biết thân phận hai người quả thật sẽ nghĩ là trời sinh một đôi.
Nhưng mà sao biếи ŧɦái lại tốt bụng thế?
Y lại nhìn kỹ — —
Quả nhiên, biểu tình trên mặt em gái cùng anh đẹp trai đều cứng ngắc.
Cũng là thành viên hiệp hội zombie thôi.
Một ông chú bị cường XXX gặp một em gái bị cường hạ xà cổ…
Cố Bạch quỷ dị sinh ra một loại cảm xúc đồng bệnh tương liên với em gái… Oán niệm đột nhiên tiêu tán thiệt nhiều.
Làm người ai cũng vậy thôi, trong lúc bi thảm gặp được một người so với mình còn bi thảm hơn, liền sinh ra một cảm giác cân bằng vi diệu.
Thói hư tật xấu mà… Cố Bạch yên lặng thở dài, cảm thấy vận khí của mình còn chưa đến nỗi.
Đôi nam thanh nữ tú kia nghe Kỳ Quan Duệ giới thiệu xong, trên mặt đều lộ ra một nụ cười hết sức mất tự nhiên: “Xin chào, hai vị.
”
Cố Bạch: “…”
Mèn ơi! Thì ra cái lưỡi vẫn chưa bị phân hủy!
Không nhìn hai người nữa, Cố Bạch yên lặng quay đầu: “Đi vào đã.
”
Kỳ Quan Duệ mắt hàm xuân thủy: “…Vâng.
”
Bên trong đại trạch, zombie cũng không nhiều, đại đa số đều là người hầu bình thường.
Dưới sự an bài của Kỳ Quan Diệu cùng La Tố Tố, không bao lâu phòng khách đã sửa soạn xong, yến hội tốt nhất cũng bày ra.
Gia nhân toàn bộ đều vì hai người mà phục vụ.
Trước tiên nghênh đón những gia chủ tộc trưởng zombie, nhanh chóng đem sổ sách gần đây đưa cho Kỳ Quan Duệ xem qua, hơn nữa cho dù Kỳ Quan Duệ có làm hành động gì, cũng chưng một bộ mặt cương lãnh tập mãi thành quen.
Bọn họ đều còn sống, nhưng trên cơ bản cũng chỉ là con rối.
Lực ăn mòn của xà cổ quá mạnh mẽ, nếu ban đầu chỉ là muốn khống chế tư duy khiến bọn họ nghe lời, thì đến cuối cùng cũng sẽ tiêu diệt luôn tư duy của bọn họ, biến bọn họ thành con rối hoàn