Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ đều không nhắc lại chuyện đêm qua.
Kỳ Quan Duệ càng dính Cố Bạch hơn, mà thái độ của Cố Bạch với Kỳ Quan Duệ cũng đã khôi phục lại như hồi đối với tiểu Cố Sơn.
Còn vụ thổ lộ gì đó…
Cố Bạch yên lặng nhìn trời.
Y đúng là bị dọa rồi, nhưng y biết làm sao giờ?
Chạy trốn? Ở lại bên người biếи ŧɦái ít nhất không có nguy hiểm tính mạng, ngược lại bỏ trốn mà bị bắt được lỡ đâu lại chọc phải điểm quỷ súc của biếи ŧɦái thì sao.
Không chạy trốn… Không chạy trốn thì bét nhất cũng chỉ là mang theo một tên biếи ŧɦái bên người thôi, hoạt động ban đêm phong phú thêm một chút, còn ban ngày có người hầu hạ đến thực tiêu sái.
— — hơn nữa y đã hiểu ra rồi, cho dù biếи ŧɦái có biếи ŧɦái đến cái trình độ nào đi nữa, cho dù biếи ŧɦái có đang trêu đùa, lừa gạt y, y một chút cũng không muốn hắn lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Đã đến nước này, tin hay không tin, cũng đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Đáy lòng Cố Bạch lệ rơi đầy mặt.
Lão tử bây giờ mới phát hiện, mình thật là một thánh mẫu thụ…
Rõ ràng chỗ nào cũng không đúng!
Nhưng mà mục tiêu từ trước đến giờ của y không phải là sống sót sao? Làm người yêu của biếи ŧɦái, cho dù người yêu này là nam, chỉ cần động động, ít nhất cũng có thể sống đến lúc biếи ŧɦái hủy diệt thế giới… ha.
Chỉ là thay đổi lộ tuyến mà thôi… Không cần rối rắm chi cả ╮(╯▽╰)╭
Thấy bản thân đã nghĩ thông suốt, Cố Bạch xoay người đi đả tọa.
Có lẽ đã thật sự ngộ ra, một lần ngồi đả tọa này, y đã đột phá.
Từ Võ Quân cao cấp đến Võ Vương sơ cấp, Võ Vương hai mươi mấy tuổi tuyệt đối là tư chất siêu phàm.
Cố Bạch: Lão tử nhất định là phong độ ngời ngời!
Càng vui mừng hơn là, y sống lâu thêm một trăm năm, hiện tại thân nhẹ như yến nha!
Lúc này, một thân thể mềm mại bò lên, hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy cổ Cố Bạch, bên tai lại vang lên tiếng nỉ non trầm thấp.
“Ca ca đột phá… Thật tốt…”
“Có thể chiếm hữu ca ca… Nhiều hơn một trăm năm…”
Cố Bạch: “…”
Móa! Lúc nói chuyện có thể đừng ngắt quãng như vậy được không!
Lão tử nghe câu đầu còn đang vui mừng hớn hở nghe câu sau xong chỉ thấy quả thật mình rất ngược mà oa hu hu!
Chơi trò hù dọa như vậy là không tốt!
Cố Bạch đối với thói quen nói chuyện của biếи ŧɦái thật tuyệt vọng.
Cái ngữ điệu được nửa câu kéo dài đến nửa ngày phun không ra nửa câu sau thật sự là rất sốt ruột.
Cho dù lão tử không thiếu kiên nhẫn cũng không muốn bị tra tấn như vậy đâu nhá!
Bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu biếи ŧɦái, Cố Bạch gỡ hai cái cánh tay biếи ŧɦái đang ôm mình.
Còn sốt ruột hơn thói quen nói chuyện chính là thân mình như rắn của biếи ŧɦái.
Cho dù y đã trói lại võ khí của hắn, tứ chi nhuyễn như không xương của hắn vẫn có thể mỗi ngày mò lên người y.
Thật là phiền muốn chết!
Cố Bạch cảm thấy biếи ŧɦái như mở được cái chốt nào đó, trình độ dính người còn cao hơn trước.
…Kiên nhẫn của lão tử thật sự là hàng chất lượng cao.
Y không kìm lòng nổi mà lại cho mình một tràng pháo tay.
Kỳ Quan Duệ kỳ thật cũng phát hiện thái độ của Cố Bạch đối với hắn thay đổi, nhưng thay đổi này hắn thích — — khiến hắn cảm thấy mình đã chiếm được người này, không ngừng hấp dẫn hắn đi thăm dò điểm mấu chốt của y.
Khi bao dung đến không thể bao dung hơn nữa… y sẽ cho hắn thấy cái gì?
Kỳ Quan Duệ càng ngày càng chờ mong.
Hai người không ngốc ở Thanh Dương Trấn quá lâu, nhưng lại không trở về Kình Thiên Thư Viện.
Bọn họ mang theo một thiếu nữ ma nhân tên là “Tân A”, bước lên con đường đi tới Ma Vực.
— — Cố Bạch đến bây giờ còn nhớ rõ lúc y đồng ý yêu cầu “Ca ca theo giúp em đi Ma Vực được không” của Kỳ Quan Duệ, trong mắt biếи ŧɦái chết tiệt kia là kinh ngạc không kịp che dấu.
Làm như lão tử sẽ từ chối không bằng.
Ha ha, lão tử có từ chối cũng có ích gì đâu dù sao biếи ŧɦái chết tiệt luôn có biện pháp khiến lão tử đáp ứng lão tử còn phí thời giờ làm méo gì?
Không cần kỳ thị chỉ số thông minh của lão tử!
Kỳ Quan Duệ gối lên hai chân Cố Bạch, cảm thụ tiết tấu rung lắc của xe ngựa đem đến cảm giác mê muội rất nhỏ.
Thành viên hậu cung vốn dĩ của hắn lại đang ở bên ngoài lao tâm lao lực đánh xe, còn hắn thì nằm đây hưởng thụ nam sắc của Cố Bạch.
Cứ như vậy qua nửa tháng chạy ngày chạy đêm, xe ngựa cuối cùng ngừng lại ở một trấn nhỏ.
Cốt Tuyền Trấn, một trấn nhỏ hoang vắng thực tầm thường, nhưng đồng thời lại là cánh cửa đi đến Ma Vực đã biến mất thật lâu khỏi đại lục Linh Võ.
Không biết bao nhiêu năm trước, ma nhân và võ nhân đại chiến, ma nhân bị đuổi đến một đại lục hoang vu, phiến đại lục kia chỉ có hai lối vào, đều bị võ nhân phái cao thủ tuyệt đỉnh đến canh gác, khiến ma nhân không bao giờ có thể bước nửa bước vào đại lục Linh Võ.
Lại qua rất nhiều năm, thế sự thay đổi, những cao thủ thời đó cũng đã chết, mà cả hậu đại của họ cũng xuống dốc, dần dần, không còn ai biết lối vào Ma Vực ở nơi nào.
Hoặc là đã từng có người vô tình đến được Ma Vực, nhưng những người đó không còn có thể trở lại được nữa.
Cố Bạch từ trong xe ngựa đi ra, đã khôi phục phong phạm thành chủ cao quý lãnh diễm, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết xứng với khí chất cao lĩnh chi hoa, lập tức liền chói mù mắt chó của cư dân Cốt Tuyền Trấn.
VIP! Đây tuyệt đối là VIP!
Chỗ trấn nhỏ ven biển này, cư dân đa số đều kiếm ăn nhờ bắt cá, bởi vì không có đường lớn lưu thông với các thành trấn khác, muốn đi đâu đều đặc biệt khó khăn, giao thông không tiện, miễn cưỡng đem hàng hải sản bán ra ngoài, giá cả đều bị đè đến mức không thể thấp hơn.
Phàm là người có tư chất học võ, nhất định đều trong độ tuổi thích hợp ra ngoài lưu lạc, mà đã đi rồi thì thường cũng sẽ không trở về.
Quanh năm suốt tháng, người bên ngoài không nguyện ý đi vào, người bên trong ra ngoài lại khó khăn, cuối cùng chỉ còn sót lại một ít người kham khổ sinh sống tạm bợ.
Có thể thấy, dưới hoàn cảnh như vậy, những người khốn khổ kia gặp được hai tuấn nam một mỹ nữ đột ngột xuất hiện, cũng giống như