Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 17


trước sau

Lê Như Huệ ngạc nhiên nhìn Lưu Triệt sau đó không biết nên nói gì cho phải. Lưu Triệt mỉm cười nói: " Bây giờ ta rất hạnh phúc"

Lê Như Huệ thẫn thờ, lúc này nha hoàn của nàng cũng tìm thấy nàng. Thì thầm vào tai nàng nói: " Tiểu thư mau trở về, lão gia mà phát hiện tiểu thư đi gặp Lưu công tử sẽ tức giận"

Lê Như Huệ đành tạm biệt rồi theo nhà hoàn trở về. Quay lưng đi liền trộm lau nước mắt. Hết thật rồi...là mình không thể ở bên cạnh chàng lúc chàng khó khăn vậy không có tư cách ở bên cạnh chàng. Lưu Triệt nhìn bóng dáng Lê Như Huệ đi xa dần, nói vọng theo: " Tiểu Huệ...nàng cũng phải hạnh phúc đó"

Bóng dáng Lê Như Huệ hơi khựng lại, cuối cùng lại bước tiếp. Lau nước mắt mỉm cười bước tiếp biết chàng sống tốt là được rồi. Mình cũng phải sống tốt vậy mới không phụ ý chàng.

Đối với Lê Như Huệ, Lưu Triệt có một cảm giác có lỗi. Dù sao cũng là do mình chiếm thân xác người nàng yêu. Nhưng như vậy cũng tốt hơn việc biết người mình yêu đã không còn trên cõi đời này nữa.

Triệu Đại Tráng ngập ngừng hỏi: " Tức phụ, vừa rồi là ai vậy"

Lưu Triệt mỉm cười nói: " Một người quen cũ thôi"

Sau đó liền đi dọn hàng, Tiểu Tráng xung phong dọn đồ với Lưu Triệt. Triệu Đại Tráng thất lạc đứng tại chỗ, thái độ vừa rồi rõ ràng hai người không chỉ là người quen cũ. Nhưng mà mình có tư cách gì quản y. Xem ra tức phụ nhà mình không có thích nam nhân. Nghĩ vậy Đại Tráng có chút ủ rũ, đi qua giúp Lưu Triệt dọn hàng.

Nếu Lưu Triệt biết Triệu Đại Tráng nghĩ gì chắc chắn hộc máu. Rồi lớn miệng phản bác không có chuyện đó. Ta thích nam nhân chỉ nam nhân thôi. Đáng tiếc y không biết nên chỉ có thể chấp nhận bị Đại Tráng hiểu lầm.

Từ lúc từ trấn trên về hai cha con Tiểu Tráng liền ủ rũ. Lưu Triệt không hiểu ra sao, đành nấu mấy món hai người thích hi vọng bọn họ sẽ hết ủ rũ, mà vui vẻ trở lại.

Tiểu Tráng ngồi phụ Lưu Triệt rửa rau, đem rau vào cho Lưu Triệt. Tiểu Tráng ngập ngừng hỏi: " Cha nhỏ ơi, cha nhỏ thấy cha con thế nào? "

Lưu Triệt khó hiểu nhìn Tiểu Tráng, nói: " Cha Tiểu Tráng cũng rất tốt nha, giống như Tiểu Tráng vậy"

Tiểu Tráng nghe vậy lá gan liền phì lên hỏi: " Vậy cha nhỏ có thích cha con không? "

Lưu Triệt bỏ đồ trong tay xuống nhìn Tiểu Tráng. Sao hôm nay Tiểu Tráng lại hỏi vấn đề này? Nhìn con trai đang xoắn xuýt, chắc Tiểu Tráng muốn hỏi xem mình có ghét cha nó không đi. Nghĩ vậy Lưu Triệt liền xoa đầu Tiểu Tráng nói: " Cha nhỏ cũng thích cha của Tiểu Tráng nha. Tiểu Tráng đừng lo lắng gì nha, cơm nấu sắp xong rồi, chuẩn bị ăn thôi"

Tiểu Tráng được đáp án như ý, liền vui vẻ hẳn lên, phụ Lưu Triệt bê thức ăn lên nhà. Bởi vậy trong nhà liền chỉ còn một người rầu

rĩ. Nhìn Lưu Triệt gắp thức ăn cho Tiểu Tráng. Triệu Đại Tráng cắn đũa, mình cũng ngồi đây sao không gắp cho mình?

Nghĩ vậy Triệu Đại Tráng liền gắp cho Lưu Triệt một đũa thức ăn sau đó trông mong nhìn Lưu Triệt. Nhìn trong bát mình nhiều thêm một miếng thịt kho tàu. Lại nhìn nam nhân cao lớn bê cái bát trông mong nhìn mình. Ách...người này không phải là muốn mình gắp thức ăn cho đấy chứ? Chắc không phải đâu nhỉ?

Lưu Triệt ngượng ngùng ăn miếng thịt trong bát. Triệu Đại Tráng không thấy mình được gắp thức ăn lại liền ỉu xìu. Cuối cùng bộ dáng y thực sự quá thảm, Lưu Triệt đành gắp cho y một đũa thức ăn. Lúc này Triệu Đại Tráng mới vui vẻ trở lại. Lưu Triệt buồn cười nhìn y, ra là muốn được gắp thức ăn cho thật.

Triệu Đại Tráng dù gì cũng là người sống hơn hai mươi năm trên đời. Cảm giác của mình là thế nào qua một lúc rối rắm là hiểu ngay. Tuy đã nói Lưu Triệt có thể tìm người mình thích. Nhưng ai nói người đó không thể là mình đâu? Nghĩ vậy Triệu Đại Tráng liền dùng cách của mình theo đuổi tức phụ nhà mình.

Lưu Triệt cũng tinh ý nhận ra, Triệu Đại Tráng từ hôm ở trấn trên về thì liền gọi mình là tức phụ. Lưu Triệt cũng thắc mắc muốn hỏi nhưng lại thấy hỏi thì vô duyên nên cứ nhùng nhằng. Cuối cùng không nhịn được hỏi thì Đại Tráng nghiễm nhiên nói: " Đệ là tức phụ của ta thì ta gọi tức phụ thôi"

Làm Lưu Triệt rối rắm hết một buổi, hình như cũng đúng lắm. Xong lại nghĩ có phải Triệu Đại Tráng cũng có ý với mình không. Nhưng khi nhìn Tiểu Tráng chạy trong sân lại nghĩ chắc không phải, Đại Tráng hẳn là thích nữ nhân.

Gõ gõ đầu mình, Lưu Triệt thở dài bộ mày nghĩ kiếm được một lão công dễ lắm sao. Chắc Đại Tráng chỉ là muốn chọc tức nhà bên kia thôi. Bởi vậy tâm ý của Triệu Đại Tráng vẫn chưa truyền đạt đến tức phụ mình thành công. Xem ra còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Con đường truy thê của Triệu Đại Tráng coi bộ còn gian nan lắm.

Trời bên ngoài tối dần đi, tiếng thôn dân gọi con mình trở về vang khắp xóm. Người cổ đại có thói quen dậy sớm ngủ sớm. Mới tầm tám giờ tối đã tắt đèn, Triệu Đại Tráng đem trăn đệm qua phòng Lưu Triệt. Mặt dày đòi ngủ chung với y, với lí do phòng củi quá ẩm thấp. Lưu Triệt nghĩ dù sao cũng là nam nhân ngại gì. Bởi vậy gật đầu đồng ý cho Đại Tráng ngủ chung. Triệu Đại Tráng nhìn gương mặt thanh tú ngủ ngon bên cạnh. Vươn tay ôm lấy y, aiz vợ không có cảnh giác như vậy phải trông chừng kĩ mới được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện