Phùng thị cắn răng, thị cũng đâu có ngờ sự việc lại đi tới bước đường này. Năm đó tuy vào Lưu phủ, thị khéo miệng lại trẻ trung xinh đẹp, được Lưu Hiền yêu thích.
Nhưng lại không có con, nếu không có một đứa con dưới gối. Làm sao thị có thể an tâm?Làm sao có thể lung lay vị trí của chính thê đã có một đích tử?
Nên mới nhắm mắt làm liều thông dâm mượn giống, may sao Lưu Tuệ sinh ra mói là giống Lưu Phúc nhưng cũng giống Lưu Hiền khiến thị an tâm không ít.
Năm xưa nếu không phải mẫu thân Lưu Triệt phát hiện ra bí mật này, thị thị đâu có vội vàng ra tay đầu độc nàng. Người ta không biết cũng chỉ chỉ ả chậm chễ thuốc của chính thê khiến nàng bệnh nặng chết thôi.
Không hề biết rằng, là ả cùng Lưu Phúc đầu độc hại chết mẫu thân Lưu Triệt. Hòng dấu diếm chuyện này, không ngờ sau bao nhiêu năm chuyện này vẫn cứ lộ ra, đây là quả báo sao?
Là mẫu thân Lưu Triệt trên trời muốn trả thù ả đã hại chết nàng lại bạc đãi con nàng sao? Phùng thị nghĩ mà sợ, Lưu Triệt bây giờ thủ đoạn tàn nhẫn, nếu hắn biết năm xưa. Mình không phải là nhỏ nhen chậm chễ thuốc của mẹ y mới vô tình gây ra cái chết, mà là đầu độc từ từ mẹ của y.
Thì chắc chắn y sẽ giết mình, Phùng thị càng nghĩ càng sợ. Dù vị tức phụ của Lưu Phúc xem như chó gà đối đãi Thị cũng không muốn bước ra ngoài đường, thị sợ gặp phải Lưu Hiền hay Lưu Triệt.
Lưu Tuệ thì triệt để mất sức sống, bị vợ con cha ruột đối xử thậm tệ. Gọi là con hoang thi thoảng buồn thì đánh cho vài cái. Lưu Tuệ lại nhớ đến năm xưa khi mẫu thân mình được Lưu Hiền sủng ái. Mình đã vênh váo ra sao, lúc đó không ít lần lén lút bắt nạt Lưu Triệt.
Làm chuyện sai, đều đổ cho Lưu Triệt làm. Lúc đó còn cười thích thú lắm, vì cảm thấy Lưu Triệt không xứng là đích tử của Lưu gia. Bây giờ những chuyện mà trước kia mình làm mình đều đang phải nhận lại nặng nề hơn nhiều.
Lưu Tuệ lặng lẽ ngồi trong góc phòng. Ra là...ra là lúc đó Lưu Triệt có cảm giác như mình lúc này. Khó chịu quá...nước mắt lặng lẽ rơi nhưng mà Lưu Triệt người ta là đích tử mgười ta là con ruột của Lưu Hiền.
Người ta có tư cách buồn, tư cách đau lòng, tư cách tủi thân, còn mình? Mình là cái gì? Chỉ là một đứa con hoang mà thôi. Những điều này là do bản thân mình đáng phải nhậnbLưu Tuệ lặng lẽ nghĩ.
Im lặng được một thời gian, thì tức phụ của Lưu Phúc ra chiêu độc. Nhận sính lễ rồi ép gả Lưu Lệ cho một kẻ điên. Tuy điên nhưng lại giàu có, tức phụ Lưu Phúc nhận tiền liền đến thông