Dường như không để ý không khí khác lạ trong phòng Lam Nguyệt thì thầm vào tai Lam Vũ, nói: " Hoàng huynh, đệ nói đúng phải không? Tiểu tử này thực sự rất giống Ôn Thường"
Lam Vũ co rút khóe miệng nhìn đệ đệ nhà mình. Thầm tự hỏi sao cùng cha cùng mẹ mà lại khác xa nhau đến như vậy. Tính cách tiểu tử này, rốt cuộc là giống ai đây?
Dù nghĩ vậy Lam Vũ cũng không tự chủ được nhìn lại Lưu Triệt rồi kinh ngạc. Đúng là giống thật nha, không lẽ thực sự là con rơi của Ôn Thường?
Lam Vũ xoa trán, không không....mới đứng cạnh Lam Nguyệt một chút mà mình đã lây cái tính ngẩn ngơ của y rồi.
Lưu Triệt khó hiểu nhìn Lam Vũ, thái tử cũng vừa có ánh mắt kì quái giống như tam hoàng tử lần đầu gặp mình. Không lẽ mặt mình có gì đặc biệt?
Xét theo một phương diện nào đó, thì suy nghĩ của Lưu Triệt khá chính xác. Thái tử cùng Giang Phi Vũ và Đại Tráng bàn bạc chuyện trong triều. Lưu Triệt vốn không muốn tham dự bị Đại Tráng kiên quyết kéo vào nghe cùng.
Thái tử cũng không có ý kiến, dù sao Hổ tướng quân đã muốn thế thì Lưu Triệt chắc là người có thể tin tưởng được. Tình thế lúc này đang rất cấp bách đành phải liều thôi, nếu Hổ tướng quân cũng không muốn giúp.
Thì lần này thực sự là đất nước lâm nguy Lam Vũ cũng đã có điều tra về Lưu Triệt người này là chủ của Hòa Đường Kí. Có thể từ một tiệm bán bánh ven đường mở rộng ra cửa tiệm lớn bao phủ khắp cả nước như hôm nay.
Thì Lưu Triệt cũng không phải là một người tầm thường. Bằng cách y lợi dụng người khác với phương án hai bên cùng có lợi, mà lợi nghiêng về biên y nhiều hơn. Không tốn đồng nào đem chi nhánh khắp nơi là biết.
Nếu Lưu Triệt chịu làm quan, chắc là quốc khố lúc nào cũng có thể đầy. Nghĩ vậy ánh mắt Lam Vũ nhìn Lưu Triệt không khác gì nhìn một cái cây đầy vàng.
Cố dời suy nghĩ của mình qua chuyện chính. Không được lúc này việc cấp bách là thất hoàng tử câu kết với nước Lỵ. Lam Vũ bèn dời ánh mắt qua Giang Phi Vũ và Đại Tráng để tiếp tục chuyện cần bàn.
Lam Nguyệt ngồi ngây ngẩn nhìn hoàng huynh bàn bạc chán nản đi ra ngoài, thực sự là đau hết cả đầu. Đợi hoàng huynh lên ngôi thành công. Mình có thể làm một vương gia nhàn hạ rồi đến lúc đó tha hồ mà thoải mái.
Lam Nguyệt là người đơn giản, nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc. Hắn là tin tưởng những người ở đây mới bộc lộ ra bản tính thật của mình. Hắn cũng biết chỉ có huynh đệ ruột thịt của mình là Lam Vũ lên ngôi mới có thể đảm bảo sự bình an cho bản thân.
Những huynh đệ khác, bằng sự hẹp hòi của bọn họ. Người cùng phụ không cùng mẫu như hắn khéo sẽ chết bất đắc kì tử bất cứ lúc nào. Bởi vậy