Ôn Thường thấy Đại Tráng và Tiểu Tráng đã ra ngoài thấp thỏm một hồi, rồi nói: " Tiểu Triệt những năm qua con sống có tốt không? "
Lưu Triệt nghĩ nghĩ rồi nói: " Vài năm gần đây thì rất tốt, cha con Đại Tráng rất thương con. Con cũng mở tiệm kinh doanh khá tốt. Ngoại tổ phụ hôm nào đến xem thử chính là Hòa Đường Kí đó"
Ôn Thường thở dài, Hòa Đường Kí ông cũng biết cửa tiệm này mấy năm gần đây nổi tiếng ở kinh thành. Ôn Thường nghe nói lão bản tiệm này còn rấ trẻ cũng không nghĩ tới lại chính là cháu mình.
Xem ra cháu trai là một người tài giỏi, vậy cũng yên tâm hơn. Có điều Lưu Triệt đã đánh phủ đầu. Nói là cha con Đại Tráng đối xử tốt với nó. Ôn Thường cũng biết điều không đề cập đến việc tại sao Lưu Triệt lại gả cho người ta.
Lưu Triệt nhìn Ôn Thường ngồi trước mặt vốn cũng không muốn nói ra những chuyện trước đây nguyên chủ đã trải qua. Tránh để cho Ôn Thường thương tâm nhưng nếu không nói ra tầm quan trọng của cha con Đại Tráng.
Thì e rằng trong lòng Ôn Thường sẽ luôn có khúc mắc Lưu Triệt đã thử đủ Ôn Thường. Người này là thực sự thương yêu cháu mình. Ôn Thường không có con cháu một thân một mình ở kinh thành cũng không có liên hệ gì nhiều với tộc nhân Ôn thị.
Được hoàng thượng tin dụng, lại cũng không kéo bè kết cánh gì cả. Muốn nhận Lưu Triệt hoàn toàn không phải vì muốn kéo quan hệ với thân phận tướng quân của Đại Tráng.
Việc gặp gỡ Lưu Triệt chỉ là tình cờ, Ôn Thường thực sự đơn thuần là muốn nhận cháu trai. Lưu Triệt thở dài, nghĩ đến nguyên chủ cũng đủ đen đủi vì mẫu thân bần hàn mà bị xem thường.
Không ngờ hóa ra mẫu tộc lại hiển hách. Nếu Ôn Thường gặp được nguyên chủ sớm hơn thì có lẽ số phận của nguyên chủ đã rẽ sang hướng khác.
Lưu Triệt nhắm mắt thở ra, trên đời này không có nếu như. Bây giờ người sống ở đây là mình phải thành toàn cho cuộc sống của mình trước. Vì vậy Lưu Triệt kể tất cả những chuyện trước đây ra. Cả chuyện của mình trong những năm qua và cả chuyện của nguyên chủ từ nhỏ đến lúc gả cho Đại Tráng.
Hai canh giờ trôi qua, Ôn Thường ngồi trên ghế tay cầm chén trà run run, khó khăn uống một ngụm trà. Lưu Triệt qua bên cạnh nắm tay Ôn Thường nói: " Ngoại tổ phụ, tất cả đã qua rồi. Bây giờ con sống rất tốt, hơn nữa bây giờ còn có người mà ai dám bắt nạt con chứ? "
Ôn Thường nắm tay Lưu Triệt không nói được một lời. Bây giờ ông nào còn có ý kiến với cha con Đại Tráng nữa. Nếu không phải gặp được người tốt như họ cháu trai không biết có còn mạng để mà gặp ông hay không.
Lưu Triệt đánh xong liền