Ôn Thường không hiểu tại sao Lam Khải đột nhiên lại như thế. Vội vàng nắm tay y, lau nước mắt cho y, nói: " Có chuyện gì sao? "
Lam Khải nắm lấy cánh tay đang đặt trên mặt mình nói: " Ý chung nhân? Ta chịu đựng bao nhiêu lâu nay là để đợi điều này ư? "
Ôn Thường khó hiểu nói: " Người không mừng cho ta sao? Ta nghĩ ngươi sẽ chung vui với mình chứ? "
Lam Khải nắm chặt tay Ôn Thường nói: " Không thể là ta ư? Là ta thì không được sao? "
Càng nói càng kích động, Ôn Thường khó khăn rút tay lại nói: " Người đừng nói nữa, chuyện này ta coi như chưa từng nghe"
Sau đó hốt hoảng ra về, Lam Khải cúi mặt sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu. Từ phía sau ôm lấy Ôn Thường nói: " Không, ngươi không thể đi đâu hết ngươi chỉ có thể ở đây, với ta thôi, hiểu không? "
Ôn Thường cố gắng vũng vẫy, nhưng hiển nhiên một người đã bước qua tuổi trung niên. Lại là thư sinh mềm yếu, không thể là đối thủ của Lam Khải trẻ tuổi bất lực bị y bế lên, kìm chặt lại mang đi.
Bị ném lên giường lớn, Ôn Thường không thể tin nhìn Lam Khải đang đè trên người mình. Muốn nói hắn mau dừng lại nhưng Lam Khải không muốn nghe lời từ chối của Ôn Thường.
Dường như ngay lập tức hôn lên môi mình mong muốn bấy lâu. Ép buộc Ôn Thường mở miệng sau đó tham lam nếm thử tư vị trong miệng y. Bàn tay không ngừng giải khai quần áo của người bên dưới.
Ôn Thường hoảng sợ cắn mạnh, Lam Khải bị đau buộc phải tách ra. Một vệt máu chảy ra từ khóe môi Lam Khải. Âm trầm nhìn Ôn Thường đang hoảng sợ cánh tay giam giữ Ôn Thường không hề buông lỏng ra.
Ôn Thường sợ hãi nói: " Thái tử xin người hãy dừng lại nếu không ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người"
Ôn Thường hi vọng Lam Khải sẽ vì tình nghĩa bao lâu nay vì đại cục mà buông tha cho mình. Ai ngờ Lam Khải nghe xong lại giống như điên lên lấy đai lưng bịt miệng Ôn Thường lại.
Thái tử? Thái tử hả? Đã bao lâu rồi Ôn Thường không gọi mình như vậy. Hắn muốn vạch rõ giới hạn với mình sao? Không bao giờ, phải cho hắn biết hắn thuộc về mình.
Sau khi bịt miệng rồi trói tay Ôn Thường lại. Lam Khải giải khai nốt quần áo nơi hạ thân của Ôn Thường. Nhấc đôi chân thon dài lên, cắn nhẹ vào cổ chân y. Dọc theo bắp chân cắn xuống đùi non sau đó lại như trêu tức nhìn Ôn Thường.
Lại phát hiện ra Ôn Thường nước mặt giàn dụa. Căm hận nhìn mình, Lam Khải nổi giận. Cúi xuống ngậm lấy hạ thân của Ôn Thường. Tay thì theo cánh mông tìm xuống nơi tư mật bên dưới, tay còn lại thì vuốt ve cặp mông căng mịn.
Kích thích trước sau, Ôn Thường vặn vẹo cơ thể muốn