Trương Mạnh Cương vốn dĩ không phải là người ở trấn Thạch Thành hắn chuyển tới đây từ khoảng hơn ba mươi năm trước.
Người trong trấn chỉ biết Trương Mạnh Cương là một tú tài. Không có duyên với khoa cử, trở về thôn quê dạy học. Trong trấn nhỏ lại thêm một người có học thức nên cũng chẳng ai tìm hiểu sâu hơn về xuất thân của ông.
Ngay cả Lưu Triệt cũng không gì nhiều về quá khứ của nghĩa phụ mình. Không phải không muốn hỏi, mà mỗi lần nhắc đến Trương Mạnh Cương đều buồn rầu nên không dám đề cập đến nữa. Bởi vậy ngày tam hoàng thúc của Lam Nguyệt. Lam Minh đến tìm Trương Mạnh Cương. Đã làm Lưu Triệt rớt cằm.
Thực ra thì Trương Mạnh Cương vốn dĩ là người trong kinh thành. Sinh ra trong một gia đình có truyền thống học hành. Tuy trong tộc không có ai làm quan, nhưng cũng là một dòng dõi khá có tiếng tăm trong các nhà nho.
Trương Mạnh Cương gặp Lam Minh khi hắn mười tuổi đó là cậu bé xinh đẹp nhất mà Trương Mạnh Cương thấy trong đời. Bởi vậy Trương Mạnh Cương tuổi còn nhỏ đã trao trái tim cho người ta.
Hai người rất thân thiết với nhau, cùng học tập vui đùa Lam Minh cũng rất thích Trương Mạnh Cương. Lam Minh là hoàng tử nhưng không được ưa thích. Thậm chí chẳng được sống trong cung mà đã bị cho làm con thừa tự từ lúc mới lọt lòng.
Mọi người đều khinh thường Lam Minh. Nhìn y bằng ánh mắt thương hại, hoặc là ánh mắt đê tiện vì diện mạo đẹp đẽ của Lam Minh. Chỉ có Trương Mạnh Cương đơn thuần tán thưởng vè bề ngoài của mình không phải là cái dạng khiến y khó chịu.
Luôn quan tâm đến mình, an ủi mình. Hai người có thể xem là thanh mai trúc mã. Lớn lên bên nhau, rất tự nhiên yêu nhau mỗi ngày trôi qua đều rất bình yên hạnh phúc.
Trương Mạnh Cương không biết thân phận của Lam Minh chỉ nghĩ y là con của vị quan nào trong triều. Hai người cứ bên nhau, Trương Mạnh Cương nghĩ sau này thăng quan tiến chức có thể cưới Tiểu Minh rồi.
Trương Mạnh Cương lên tiếng mấy lần muốn thú người mình thương. Nhưng Lam Minh cứ lần lữa từ chối nói cả hai còn trẻ nên dành thời gian cho sự nghiệp. Trương Mạnh Cương buồn phiền nhưng cũng đành mỉm cười cho qua.
Mãi cho đến khi Lam Khải thành công thượng vị Lam Minh mới có thể khôi phục thân phận của mình. Trương Mạnh Cương vốn cũng chắng biết chuyện này chẳng biết vương gia đó chính là Lam Minh.
Mãi cho đến khi cái ngày định mệnh ấy đến Trương Mạnh Cương có chết cũng không thể quên nổi ngày hôm đó. Người mà y yêu nhất trên đời, mặc hỉ phục tươi cười nhưng người cử hành hôn lễ với y lại không phải là mình. Lam Minh cũng từ trong đam người đến xem hỉ sự thấy Trương Mạnh Cương thất thần đứng bên trong.
Sau đó hắn rũ mắt quay mặt đi chỗ khác tiếp tục cử hành hôn lễ Trương Mạnh Cương sau đó cũng không biết là mình về nhà bằng cách nào. Về nhà đóng cửa, trốn trong phòng mấy hôm liền không ăn cũng chẳng uống.
Phụ thân y