TruyenWiki
Chap này hơi khó chịu nha mọi người. Sáng tốt lành. Ta vừa dậy~
!--Go-->
Mộ Tiêu Thư trợn to, khuôn mặt ửng đỏ: "Ai thích ôm ngươi ngủ?"
"Lần đầu tiên gặp mặt ngày đó, là ai nhìn ta chằm chằm chảy nước miếng?"
Mộ Tiêu Thư: "..."
Nàng là muốn phản bác, thế nhưng luôn cảm thấy đây đối với lời này càng ngày càng quỷ dị, nàng càng phản bác, sự tình càng nói không rõ. Mộ Tiêu Thư trầm mặc lại, đột nhiên có chút không biết làm sao. Nói thật, nàng không hiểu nhiều thế nào đối mặt với Đàm Hạo Uyên.
Đàm Hạo Uyên dừng ở mặt thất thần của Mộ tiểu thư, luôn cảm thấy mạn che mặt vô cùng chướng mắt, liền kéo xuống.
Trong khoảng thời gian này Mộ Tiêu Thư tự tại, nên cũng không có mang mặt nạ, ngày hôm nay cũng giống như vậy.
Đàm Hạo Uyên nhìn thấy hình dáng của nàng, trái lại bất mãn.
"Vì sao không mang mặt nạ?"
Mộ Tiêu Thư không nói nhìn về phía hắn: "Ta không mang mặt nạ ngươi cũng muốn quản?"
"Đương nhiên, ai bảo bổn vương là người của nàng."
Mộ Tiêu Thư: "..."
Đàm Hạo Uyên vẫn ở chỗ cũ quấn quýt chuyện của mặt nạ, đột nhiên nói rằng: "Sẽ không phải là bởi vì hắn?"
Mộ Tiêu Thư sửng sốt, hắn nào? Chẳng lẽ nói là chỉ Tương Duệ?
"Tương Duệ, mười bốn tuổi thú thê, năm sau một nhi tử, năm thứ hai lại thêm một nữ nhi, có thể nói nhi nữ song toàn. Nhất tâm muốn công danh, cũng đọc sách, vẫn ở lại kinh thành, chung quanh cầu người dẫn kiến, chỉ vì có thể làm quan. Nhiều lần vấp phải trắc trở không có kết quả, hắn dời đi mục tiêu, muốn kết hôn với một nữ nhân vi thê có thể giúp hắn đạt thành nguyện vọng."
Mộ Tiêu Thư nghe xong, chỉ có một nghĩ cách: "Ngươi thật hiểu. . . Như vậy, hắn tiếp cận ta là vì cái gì?"
Đàm Hạo Uyên không đáp, Mộ Tiêu Thư suy tính một hồi, nói rằng: "Rất nhiều người đều cảm thấy Tiêu Chiêu sẽ làm hoàng hậu, thái độ của hoàng thượng những năm gần đây đối với Mộ gia cũng thật tốt. Có thể, tương lai có người cho hắn chỗ tốt, chỉ cần hắn. . ."
Mộ Tiêu Thư nhíu mày, các nàng muốn cho nàng thích Tương Duệ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy. Trong quan niệm của các nàng, lập gia đình là mục đích duy nhất của nữ nhân, đồng thời gả gà theo gà gả chó theo chó. Trên lý thuyết, nữ tử danh tiếng xấy như Mộ Tiêu Thư vậy, là phi thường muốn gả, nên Tương Duệ xuất hiện quả thực như trời giáng trời hạn gặp mưa.
Chỉ cần có lợi ích, Tương Duệ là một người rất khống chế. Mà Mộ Tiêu Thư nếu như coi trọng Tương Duệ, các nàng có thể thông qua hôn nhân thao túng khống chế Mộ Tiêu Thư, đây cũng là thủ đoạn này của các nàng.
Còn có một chút, theo thuyết pháp của Đàm Hạo Uyên, Tương Duệ chính là một tiểu nhân hèn hạ, thích hắn, cũng là nghiêm phạt đối với Mộ Tiêu Thư!
Biện pháp này đối với nữ nhân phổ thông quả thực rất hữu hiệu, đáng tiếc đối với nàng vô dụng.
Một đôi tay đột nhiên trước mặt của Mộ Tiêu Thư quơ quơ, trong trầm tư nàng bản năng một trảo, ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt của Đàm Hạo Uyên.
Hắn vấn: "Suy nghĩ minh bạch?"
"Minh bạch."
"Tốt lắm, bổn vương còn có một việc muốn hỏi."
Mộ Tiêu Thư kỳ thực muốn cho hắn đừng hỏi, Đàm Hạo Uyên nhưng căn bản không có ý định trưng cầu ý kiến của nàng.
"Trạch tử này nàng có thích không?"
"Cũng được."
"Tặng cho nàng."
Mộ Tiêu Thư mạnh rút tay về, nghiêm mặt nói: "Không lấy."
Đàm Hạo Uyên không hiểu nhìn nàng, hỏi: "Vì sao?"
"Lân Vương điện hạ, ta thích minh tính sổ, không thiếu người, người khác cũng không thiếu ta. Triệu Phủ Thất giúp đại ân, ngươi là chủ tử của hắn, nên chúng ta huề nhau, thỉnh thu hồi phần khế ước đi. Từ nay về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau, hai bên không quan hệ! Bao quát Khởi Thanh, ngươi cũng để cho nàng trở lại."
Mộ Tiêu Thư không hy vọng hắn lại nhúng tay vào cuộc sống của mình.
Nói xong lời nói này, hai người đều ngậm miệng lại. Giằng co sau một khoảng thời gian, Đàm Hạo Uyên đứng dậy đi hướng cửa.
Mộ Tiêu Thư cảm thấy hắn có thể tức giận, hy vọng không có đưa hắn chọc quá lửa, bằng không một vị hoàng tử trả thù cùng Lý thị không có thể một cấp bậc như vậy.
Đàm Hạo Uyên dừng lại ở cửa, đứng một lúc lâu, lại trở về bên người Mộ Tiêu Thư, Hắn hiện tại sắc mặt âm trầmm so với bất luận cái gì lần nào Mộ Tiêu Thư gặp qua đều âm.
Mộ Tiêu Thư đột nhiên nghĩ tới, lần đầu tiên Đàm Hạo Uyên xông vào gian nhà của nàng, trên người hắn mang theo chính là loại cảm giác này.
Cảm giác bị áp bách mãnh liệt, lãnh khốc, vô tình, vì mục đích không từ thủ đoạn. Đây là ấn tượng của Mộ Tiêu Thư ngay lúc đó. Hắn vốn là muốn gϊếŧ nàng, chỉ bất quá sau lại đổi chủ ý.
Hiện tại thế nào? Đàm Hạo Uyên lại muốn gϊếŧ nàng?
Trong ánh mắt đề phòng của Mộ Tiêu Thư, Đàm Hạo Uyên đi bước một tới gần. Hắn nghiêm mặt, dừng trước mặt trạm định Mộ Tiêu Thư.
"Bổn vương không thích bị người cự tuyệt." Đàm Hạo Uyên nói, tay hắn bóp cổ của Mộ Tiêu Thư, tạm thời không dùng lực.
Tâm Mộ Tiêu Thư trầm xuống, nàng đúng là đã chọc giận Đàm Hạo Uyên.
Phong Trạch là địa bàn của hắn, cùng Mộ gia bất đồng, ở đây chung quanh đều có hộ vệ, ngay cả thị nữ, đều có không ít là luyện gia tử. Hơn nữa Đàm Hạo Uyên xuất hành, không có khả năng ai cũng không mang theo, cho nên ở đây nhất định có thân vệ của hắn. Nói cách khác, Mộ Tiêu Thư đối mặt không phải là một Đàm Hạo Uyên, còn bao quát nhiều thủ hạ của hắn.
Chỉ là hắn một người đã đủ khó chơi, càng miễn bàn còn có người khác. Mộ Tiêu Thư trực tiếp có kết luận: Không làm chống lại vô vị.
Đàm Hạo Uyên nói tiếp: "Bổn vương đem trạch tử này tặng cho nàng, nàng có muốn không?"
Mộ Tiêu Thư không đáp, tay của Đàm Hạo Uyên chính là co lại, hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
"Muốn!" Mộ Tiêu Thư cắn răng nghiến lợi nói, "Tặng không làm sao không muốn."
"Hảo." Đàm Hạo Uyên tháo lực đạo trên tay, lại hỏi, "Bổn vương đem Khởi Thanh làm nha hoàn cho nàng, ý của nàng thế nào?"
Lúc này Mộ Tiêu Thư đã có kinh nghiệm, trừng mắt Đàm Hạo Uyên nói: "Có thể."
"Tốt, Hiện tại bổn vương muốn hôn nàng rồi."
Mộ Tiêu Thư còn không có phản ứng kịp, môi dưới đã bị ngậm rồi.
Nụ hôn của Đàm Hạo Uyên rất mãnh liệt, tựa như khí tràng của bản thân hắn một dạng, Mộ Tiêu Thư phảng phất toàn bộ bị bao vây lại, chỉ có thể bị động theo tiết tấu của hắn.
Nụ hôn dường như tật phong sậu vũ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Đàm Hạo Uyên vẫn không nói được lời nào, trực tiếp đi nhanh ly khai. Từ đầu tới đuôi, sắc mặt của hắn sẽ không có đẹp qua, ngay cả cửa đều là bị đá ra.
Mộ Tiêu Thư móc ra khăn lau miệng mình, mắng: "Thối tính tình!"
Nàng tự nhận bản thân tính tình bất hảo, nhưng là không thích ép buộc. Đàm Hạo Uyên hiển nhiên không phải là một khoản này. Mộ Tiêu Thư