TruyenWiki ~~
Nàng nào biết tiếng Trung có thể đọc thử bản Trung, ta thử dịch Google rồi, thú thật ta đọc cũng ko hiểu ???? . Loạn xì ngầu cả lên! Nếu ko các nàng chịu khó đợi bản raw đi, cỡ 1 ngày 1 chương đó, ta post đều đều cho các nàng đọc, đọc kiểu kia ta cũng toát mồ hôi~ Có thể sẽ có ngày ko up, hoặc là do chưa có bản raw, hoặc là do ta bận việc quên mất, nhưng chắc chắn ta sẽ ko để các nàng chịu thiệt! Vậy nha~~
!--Go-->
Mộ Tiêu Thư nằm nghiên trên giường, ngủ được rất sâu.
Đàm Hạo Uyên đi tới trước mặt nàng, thậm chí sờ sờ tóc của nàng, Mộ Tiêu Thư như trước chưa tỉnh.
Ánh nến chiếu trên mặt của nàng, thụy nhan có vẻ mỹ lệ an tường. Trong lòng Đàm Hạo Uyên khẽ động, tay từ tóc dời đến trên mặt.
Ngón tay Đàm Hạo Uyên nhẹ nhàng mà phất qua đường viền của Mộ Tiêu Thư, hắn không dám cố sức, rất sợ làm đau nàng. Trên tay xúc cảm mềm nhẵn nhẵn nhụi, đó là tơ lụa tốt nhất trên đời này đều không thể bằng được. Đàm Hạo Uyên nhìn Mộ Tiêu Thư xuất thần, thậm chí quên mất đem tay mình lấy ra.
Mộ Tiêu Thư dù cho mệt mỏi nữa, cũng vô pháp ngủ như heo, bản năng vào lúc này phát huy tác dụng, lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, mạnh mở hai mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt mơ hồ, bởi vì đưa lưng về phía ánh nến, nên nhìn không rõ.
Mộ Tiêu Thư lập tức thở dài một hơi, sau đó tả oán nói: "Ngươi cũng không biết hảo hảo gõ cửa, cả ngày nửa đêm chạy vào, đường đường Lân Vương điện hạ hành động thế nào như một kẻ trộm?"
Trong miệng nàng đích đích cô cô nói, đang định đứng dậy, một lọn tóc rũ xuống gò má của nàng, đó là Đàm Hạo Uyên.
Đàm Hạo Uyên cúi người cúi đầu, hôn lên cái miệng tác quái của nàng.
Bên trong tú phòng tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại, an tĩnh dường như toàn thế giới đều đang ngủ. Sau đó một tiếng nhỏ nhẹ thở dốc truyền ra, tiếp theo là tiếp theo là, tiếng thứ ba...
Một nằm ở giường, một phục bên giường, hai người ôm cùng một chỗ, tiếng thở dốc càng ngày càng to.
Cánh tay Mộ Tiêu Thư quấn quít, ôm thật chặt cổ của Đàm Hạo Uyên giờ này khắc này, nàng hận không thể để giới hạn của thân thể có thể tiêu thất.
Môi cùng đối phương dây dưa phảng phất bị nhiệt tình hòa tan, hầu như muốn mất đi cảm giác. Bọn họ không biết hôn bao lâu, mới rốt cục thở hồng hộc xa nhau.
Lúc lý trí trở về, sắc mặt Mộ Tiêu Thư ửng đỏ, vì mới vừa rồi bản thân cảm nhận được một chút ngượng ngùng, bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi.
"Lần trước không có thể giữ lời, xin lỗi."
Thanh âm của Đàm Hạo Uyên bên trong vang lên, tiếng nói thấp thấp, lộ ra ôn nhu hóa không ra.
Mộ Tiêu Thư trừng mắt nhìn: "Lời xin lỗi của ngươi ta nhận. Như đã nói qua, kỳ thực không cần, ta sẽ không đến chút chuyện nhỏ này đều không thể thông cảm. Ngươi có việc gấp, ta có thể hiểu được, lại không phải đi tìm nữ nhân, ta... Di?"
Mộ Tiêu Thư đang nói, đột nhiên phát hiện biểu tình của Đàm Hạo Uyên dừng một chút, nhãn thần cũng có chút né tránh, ngay thời gian nàng nói đến "tìm nữ nhân" Ba chữ này...
Không phải đâu?
Mộ Tiêu Thư cảm thấy nội dung vở kịch có điểm cẩu huyết, chẳng lẽ bị cái miệng quạ đen của nàng nói trúng rồi?
Hồi tưởng lại, nam nhân cổ đại là cực kỳ không có tiết tháo.
Sai, nam nhân hiện đại rất nhiều cũng không có tiết tháo.
Bất quá ở cổ đại, nam nhân không tiết tháo là chuyện mọi người cảm thấy đương nhiên.
Nói cách khác, mặc dù bọn họ chân đạp n chiếc thuyền, cũng chẳng cho là mình làm sai.
Cổ đại chết tiệt này!
Mộ Tiêu Thư ôm trán, nói rằng: "Ngươi ban nãy chột dạ!"
Biểu tình Đàm Hạo Uyên ngừng lại, lúc này so với ban nãy một chút sinh ra rõ ràng.
"Ngươi nếu nói việc gấp, nên không phải là vội vã đi tìm Nguyễn Hồng đi?"
Đàm Hạo Uyên vốn nghe chăm chú, "Nguyễn Hồng" này vừa ra, hắn liền ngây dại.
"Ai là Nguyễn Hồng?" Đàm Hạo Uyên nghi ngờ vấn. Sau đó ký ức ùn ùn kéo đến, Đàm Hạo Uyên nhớ tới "Điển cố" Nguyễn Hồng, hắn nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.
Ngay lần đầu tiên hắn cùng Mộ Tiêu Thư lúc gặp mặt, vì tránh thoát truy sát, Mộ Tiêu Thư ôm lấy hắn hồ ngôn loạn ngữ, trong đó có có một câu là như vậy: "Ngươi có đúng hay không lại cùng Nguyễn Hồng tiểu tiện nhân kia câu được?"
Sở dĩ tại sao là Nguyễn Hồng?
Đàm Hạo Uyên tò mò đem sự nghi ngờ của mình hỏi lên.
Mộ Tiêu Thư nhất thời vẻ mặt xấu hổ, nàng có thể nói nàng thời gian ở hiện đại, đã từng có một tỷ tỷ có bạn trai đã từng gọi ra cái tên này sao?
"Đừng nói sang chuyện khác." Mộ Tiêu Thư nghiêm mặt nói.
"Ta rất nghiêm túc, không có đùa giỡn với ngươi."
Đàm Hạo Uyên đã hiểu, đáp: "Bổn vương quả thực đi gặp một vị nữ tử."
Mặt Mộ Tiêu Thư không đổi sắc, chờ hắn nói cho hết.
"Nàng năm mươi tuổi, có chút việc đi tìm nàng. Vậy cũng là trong phạm vi đang tìm nữ nhân?"
Sau khi hắn giải thích xong, Mộ Tiêu Thư nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn một lát, cuối mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có đáp án: Hắn không nói dối.
"Từ tục tĩu nói trước, ngươi nếu là dám sau lưng ta cùng những nữ nhân khác quan hệ mật thiết, ta liền đem các ngươi cùng nhau gϊếŧ!"
"Nguyên lai nàng còn là một bình dấm chua, bổn vương lần đầu tiên phát hiện."
"Cái nhìn của ngươi thế nào?"
Mộ Tiêu Thư kiên trì không ngừng hỏi .
Đàm Hạo Uyên thở dài, nàng nàng ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: "Nếu như ta làm ra sự tình như nàng nói, ta liền đem cái cổ đưa đến dưới đao của nàng, mặc cho nàng làm thịt!"
Mộ Tiêu Thư nở nụ cười, hồi ôm lấy hông của hắn: "Đây chính là ngươi nói, đến lúc đó dù cho cầu xin tha thứ ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Đàm Hạo Uyên ứng.
"Đúng rồi, trước ngươi nói đại lễ là chỉ cái gì?"
"Đại lễ? Đều bị nàng quấy đến mất rồi, lại nhớ thương cũng không có."
Mộ Tiêu Thư không nói, bắt một cây tú tuyến ở trong tay thưởng thức. Đàm Hạo Uyên thấy nàng không hơn câu, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Phong Trạch có tính là đại lễ không?"
"Không tính." Mộ Tiêu Thư trảm đinh chặt sắt nói.
Dù cho Phong Trạch trong mắt Mộ gia, thậm chí ở Bắc Vọng trong mắt người là 99.9%, không thể nghi ngờ đều là một phần đại lễ. Nhưng ở nàng ở đây, nó còn chưa đủ tư cách.
"Khẩu vị của nàng thật không nhỏ, đích xác chỉ là khai vị, đại lễ chân chính vẫn còn phía sau..."
Đàm Hạo Uyên nói đến đây, mặc cho Mộ Tiêu Thư truy vấn thế nào, hắn cũng không chịu bật mí thêm một điểm nửa điểm nào nữa.
Hai người đàm sâu vô cùng dạ, có đôi khi có chút lời lời vô ích, có lúc trầm mặc không nói, có lúc chuyển dời đến hoa