Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 114: Nhân chứng vật chứng


trước sau

Editor: Luna Huang

Còn thừa lại hắc y nhân hỗ tương đối diện vài nhãn, liền muốn tự sát. Thế nhưng lúc này, tiếng tiêu đặc biệt lần thứ ba vang lên, người thổi tiêu không giống một người. Động tác của hắc y nhân toàn bộ dừng lại, nhìn phía tiếng tiêu.

Mộ Tiêu Thư cùng Đàm Hạo Uyên cũng nhìn qua, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi tới.

Tống Tử Nho cất trúc tiêu vào tay áo, vuốt tay, bất đắc dĩ nói: "Ta nếu như nói, ta vốn là muốn tới cứu ngươi, ngươi có tin không?"

Lời này của hắ, tự nhiên là nói với Mộ Tiêu Thư.

Mộ Tiêu Thư ngẩn người, sau đó nhìn về phía những hắc y nhân kia: "Bọn họ... Cùng ngươi?"

Tống Tử Nho gật đầu: "Bọn họ là người của ta."

Thuyết pháp càng chuẩn xác, cái tổ chức này là thủ hạ của hắn. Chỉ là tổ chức có thủ lĩnh khác. Tống Tử Nho chỉ ở thời gian ra lệnh, thời điểm khác hắn chỉ sẽ tiếp thu một ít hội báo tổ chức truyền tới.

Đàm Hạo Uyên cười lạnh nói: "Tống Tử Nho, ngươi giúp qua bổn vương, bổn vương sẽ không động ngươi. Nhưng những người này, bọn họ có ý đồ sát hại nữ nhân của bổn vương, bọn họ, một người cũng không thể đi."

Tống Tử Nho lần thứ hai lộ ra cười bất đắc dĩ, bắt tay đưa vào trong lòng.

Hắn thật là có chủ ý cứu người, lúc thấy nội dung trong thư, hắn đã cảm thấy Mộ Tiêu Thư gặp nguy hiểm. Ai biết lúc này, Mộ Tiêu Thư không cần hắn cứu, thậm chí cũng không cần Đàm Hạo Uyên cứu, bản thân liền giải quyết xong những sát thủ kia.

Thứ hắn xem như bảo giấu trong ngực, là một phong thư.

Tống Tử Nho nói với Mộ Tiêu Thư: "Chỗ ta có một món đồ, ngươi ước chừng là cần, ta muốn dùng nó đổi mạng của mấy người này."

Mộ Tiêu Thư đi về phía trước vài bước, từ tay của Tống Tử Nho nhận lấy phong thư kia. Mở ra, từ bên trong tìm được giấy cũ kỹ.

Đây là một phần ủy thác thư sát nhân, đối tượng là một nhà ba người cùng với hạ nhân bọn họ, người nhà này họ Mộ. Mà người ủy thác vừa lúc cũng họ Mộ, tên đầy đủ chính là Mộ Triển Mẫn!

Nói tóm lại, đây là một phần vật chứng, mà Mộ Tiêu Thư bản thân chính là nhân chứng.

Tổ chức sát thủ nặng tín dự nhất, Tống Tử Nho đem phần ủy thác thư này lấy ra, cũng là mạo hiểm rất lớn. Nếu là không cẩn thận che giấu, cực dễ để lộ tin tức, như vậy, sinh ý của cái tổ chức này cơ bản cũng sẽ chấm dứt.

Mộ Tiêu Thư nhìn về phía Đàm Hạo Uyên, Đàm Hạo Uyên thu được ánh mắt này, có điểm bất đắc dĩ, nói với thủ hạ của mình: "Thả bọn họ đi."

"Đa tạ." Tống Tử Nho nói xong, cũng không để ý tới những hắc y nhân kia nữa, đúng là tự mình ly khai. Chỉ là nhìn hắn cô đơn chiếc bóng như vậy, luôn cảm thấy có chút cô đơn.

"Huyên náo lớn như vậy, người bên trong phủ cư nhiên một điểm phản ứng cũng không có. Bổn vương là không phải có thể nhận định, những người này tất cả đều là cùng phạm tội, tất cả đều kéo ra ngoài chém?"

Đàm Hạo Uyên chớp mắt liền hiểu chân tướng của chuyện, hắn hiện tại đã nghĩ qua, bẻ đầu của Mộ Triển Mẫn.

"Hắn sớm muộn phải chết, để hắn thêm vài ngày đi."

Đàm Hạo Uyên nhíu mày, đối với cách làm của Mộ Tiêu Thư rất bất mãn. Mộ Tiêu Thư trấn an vỗ vỗ vai hắn: "Cực khổ."

"Nửa đêm bị nàng đánh thức, hiện tại nháo rời giường, việc này nàng bù đắp ta."

Đêm nay, trong Mộ phủ an tĩnh quỷ dị, Mộ Tiêu Thư bị Đàm Hạo Uyên bắt trở về Lân vương phủ.

Đàm Hạo Uyên nửa đêm ly khai vương phủ, tự nhiên kinh động người bên trong phủ, càng miễn bàn người đặc biệt quan tâm hắn.

"Có người dùng xuyên vân tiễn đưa tin, Vương gia liền mang theo người xuất phủ. Vừa rồi, hắn mang Mộ Tiêu Thư cũng dẫn theo trở về."

Quý Thanh Nguyệt nghe Quế ma ma nói xong, nhịn không được chăm chú nắm lấy đệm giường, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại người đâu?"

"Ở trong phòng Vương gia."

Quý Thanh Nguyệt chưa được một lát không có lên tiếng, Quế ma ma gọi: "Tiểu thư?"

"Ngủ đi."

Quý Thanh Nguyệt xoay người, mặt hướng nội trắc nằm xuống. Quế ma ma thay nàng dịch góc chăn, im ắng lui ra ngoài.

Mộ Tiêu Thư cũng không biết, mình ở Lân vương phủ, hại người khác mất ngủ cả đêm. Đương nhiên, người này cũng không phải Đàm Hạo Uyên. Hắn và Mộ Tiêu Thư đều có chút mệt, tuy rằng chen chút trên giường, lại đều rất nhanh ngủ.

Ngày thứ hai, Mộ Tiêu Thư dậy thật sớm, ở Lân vương phủ dùng bữa sáng, trở về Mộ phủ. Nàng đi, Quý Thanh Nguyệt đến tìm nàng, lại tìm không thấy.

Thời gian Mộ Tiêu Thư trở lại Mộ gia, Mộ phủ nháo phiên thiên.

Động tĩnh đêm qua, có không ít người đều nghe thấy được a, vậy khẳng định là tao cường đạo rồi! Hơn nữa trộm còn là viện tử của Mộ Tiêu Thư.

Cái này cũng chưa tính cái gì, bết bát hơn chính là, ngày thứ hai bọn họ chạy đi vừa nhìn, ngoan ngoãn, đỉnh thất của nhị tiểu thư bị phá một lỗ lớn! Mái ngói vụn gỗ rớt đầy đất, duy chỉ có chính là không thấy hình bóng của nhị tiểu thư.

Người thất tung rồi!

Mọi người đều nghị luận, Mộ gia này có đúng hay không có chuyện a, thế nào ba ngày hai đầu sẽ có người không thấy? Lần trước cũng xảy ra chuyện tương tự?

Lòng người ở Mộ phủ bàng hoàng, Mộ Triển Mẫn lại phi thường hài lòng với kết quả này.

Không hổ là tổ chức sát thủ nổi danh, chỉ cần nghiêm túc, sự tình làm được chính là thỏa đáng. Nhìn, đến thi thể đều không có để lại nữa cái, vết máu các loại một mực không có, ngoại trừ một ít vết tích kỳ quái, thì nên cái gì cũng không có.

Mộ Triển Mẫn trốn ở trong phòng vui vẻ nửa ngày, một đại họa tâm phúc của hắn rốt cục trừ đi, sau này có thể an tâm ngủ rồi.

Lý thị biết được Mộ Tiêu Thư lại mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng chính là Lân vương mang người đi. Không thể không nói, lần này nàng đoán mò lại đoán đúng.

Lý thị quan tâm nhất vẫn là Mộ Triển Mẫn, lần trước hắn đã nói một ít không giải thích được, chẳng lẽ cùng chuyện lần này hữu quan? Lý thị cảm thấy phải hảo hảo hỏi.

Đến cửa phòng Mộ Triển Mẫn, nàng biết được phu quân nhà mình vẫn tự giam mình ở trong phòng, liền có chút bận tâm. Thời gian đang muốn gõ cửa, Mộ Triển Mẫn mở cửa, từ bên trong đi ra.

Bất thình lình gặp được Lý thị, hắn còn chưa kịp thu nụ cười trên mặt, nhìn lòng nghi ngờ của Lý thị nặng hơn.

Kinh qua một phen nỗ lực, Mộ Triển Mẫn cuối cùng cũng đổi lại biểu tình thích
hợp, nói với Lý thị: "Đi báo quan đi, ra chuyện như vậy, Mộ phủ chúng ta có đúng hay không trúng tà a."

"Lão gia, thực sự đi báo quan a? Sợ là không tốt tới ảnh hưởng nhà của chúng ta."

"Nếu không còn có thể thế nào?"

Mộ Triển Mẫn chỉ huy hạ nhân, để cho bọn họ đến quan phủ báo án. Ai biết cũng không lâu lắm, người phái đi ra đã trở về.

"Lão gia, không cần báo quan rồi."

Mộ Triển Mẫn lập tức trừng hắn: "Thế nào không cần báo quan? Một người sống sờ sờ, nói không thấy đã không thấy tăm hơi, không báo quan ngươi muốn thế nào? Ta là lão gia hay ngươi là lão gia!"

"Thế nhưng... Nhị tiểu thư nàng đã trở về nha."

"Cái gì?"

"Nhị tiểu thư nàng..."

"Nhị thúc."

Mộ Triển Mẫn vừa nghe thanh âm này, phản ứng đầu tiên chính là: "Quỷ nha!" Hắn quả nhiên hô lên như thế, vọt tới sau một thân cây núp đi.

"Ta không phải là quỷ." Mộ Tiêu Thư cười nói, "Ta đây không phải là thật tốt sao?? Vì sao nhị thúc sợ như thế? Có đúng hay không đêm qua, ngươi làm chuyện gì trái lương tâm a?"

Mộ Triển Mẫn ứa mồ hôi lạnh ra, không thể tin được hai mắt của mình.

"Ngươi làm sao sẽ... Làm sao sẽ còn sống?"

" Bởi vì, ngươi đều còn sống." Mộ Tiêu Thư nói, lộ ra một dáng tươi cười, thế nhưng cái cười này, lại làm cho Mộ Triển Mẫn mao cốt tủng nhiên, suýt tý nữa tè ra quần.

Lăn qua lăn lại Mộ Triển Mẫn xong, Mộ Tiêu Thư trở về phòng của bản thân, gọi người đến bổ đỉnh thất. Chính nàng nói với Khởi Thanh: "Ta muốn đi mua vài người trở về."

Đây vốn chính là kế hoạch hôm nay, tuy rằng tối hôm qua xảy ra chút ngoài ý muốn, Mộ Tiêu Thư vẫn là quyết định đem kế hoạch chấp hành đến cùng.

"Người?" Khởi Thanh trợn tròn mắt, vấn, "Tiểu thư thiếu người sai sử sao?"

Bất kể là nha hoàn hay là sai vặt, cũng không thiếu a. Khởi Thanh không hiểu, nàng vì sao còn phải mua người? Dù cho thiếu, chỉ cần nàng nói một tiếng, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, không cần mua.

"Không thiếu sai sử, nhưng ta chính là muốn mua người. Ngươi đừng hỏi nhiều, theo ta đi là được."

Khởi Thanh ôm đầy bụng nghi hoặc, theo Mộ Tiêu Thư chạy ra đến bên ngoài.

Mã xa đưa bọn họ dẫn tới một con phố khác ở kinh thành chợ phía đông, Mộ Tiêu Thư phóng nhãn nhìn lại, thấy ven đường không ít người đứng. Trong bọn họ, có người thì buôn bán, mà còn thừa lại, là bị bán.

Trên cơ bản đều xiêm y lam lũ, giống nhau còn bị dây thừng hạn chế tự do, do chủ nhân lôi kéo, để người chọn. Còn có một chút bán nữ nhi bán nhi tử.

Mộ Tiêu Thư một đường nhìn sang, vưu kì chăm chú.

Khởi Thanh không biết nàng đang suy nghĩ gì, liền nói rằng: "Những thứ ven đường này không tốt, chúng ta đi đại điếm tìm."

Mộ Tiêu Thư không có phản đối, tìm một nhà quy mô lớn nhất, mặt tiền của cửa hàng lắp đặt thiết bị tốt nhất. Nàng dạo qua một vòng ở bên trong, cuối cùng tay không đi ra. Rất nhanh, nàng nhìn trúng một nhà cửa hàng khác, lần thứ hai triển khai cuộc hành trình mua người.

Thế nhưng Mộ Tiêu Thư đi dạo liên tục bốn cửa hàng, lại còn không có chọn được người thích hợp. Bốn cửa hàng, có chút quy mô đều bị nàng cuống lần.

" Tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn mua hạng người gì a?"

Mộ Tiêu Thư cùng Khởi Thanh mới vừa từ điếm cuối cùng đi ra, nàng nhìn một vòng xung quanh, nói: "Không phải là còn có quảng trường sao?"

Khởi Thanh lắc đầu: "Vậy còn không bằng trực tiếp chọn trong tiệm này."

"Trước đi qua nhìn một chút."

Mộ Tiêu Thư như không có nghe thấy, thẳng đi đến phương hướng quảng trường.

Nếu nói quảng trường, chính là một mảnh đất trống lớn, có thể tự do giao dịch, chỉ cần giao một chút tiền thuê. Thời gian Mộ Tiêu Thư đến, ở đây trái một đống bên phải một đám, tụ tập không ít người.

"Tiểu thư, ở đây quá loạn." Khởi Thanh không đồng ý nói.

"Ngại loạn ngươi đừng đi."

Mộ Tiêu Thư thẳng đi về phía trước, lúc này, một tiểu nữ hài ở bên trái, đột nhiên ngã vào trong lòng Mộ Tiêu Thư Mộ Tiêu Thư.

Thân thể Mộ Tiêu Thư lóe lên, nữ hài tử kia liền nhào một khoảng không, trái lại trát đến trên người nam tử trung niên. Vị trung niên nam tử kia Mộ Tiêu Thư đẩy người, há mồm liền mắng vài câu thô tục.

Tiểu cô nương kia bị hắn đẩy trên mặt đất, cũng không khóc không kêu, thẳng tự bò dậy.

"Ai u cô nương, ngươi chờ một chút!"

Một tay chộp tới trên cánh tay của Mộ Tiêu Thư, lại bị Khởi Thanh đi đầu một bước bắt được. Mộ Tiêu Thư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân nhe răng toét miệng, muốn từ tay của Khởi Thanh giãy ra.

"Cô nương ngươi buông tay, ta không có ác ý, chỉ là muốn..."

"Khởi Thanh, buông hắn ra."

Khởi Thanh buông tay, ban nãy tiểu cô nương kia chạy tới bên người nam tử trung niên này, có điểm ngây ngốc núp phía sau hắn.

Nam nhân kia xoa xóa cánh tay của mình, cười nói với Mộ Tiêu Thư: "Cô nương muốn mua nha đầu a?" Hắn một tay kéo tiểu cô nương ra ngoài, như biểu diễn hàng hóa một dạng nói, "Người xem nha đầu nhà của ta thế nào? Nha đầu, mau gọi tiểu thư!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện