Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 153: Cầm thanh túy nhân


trước sau

Editor: Luna Huang

Một câu nói đề tỉnh Đàm Hạo Uyên, hắn đúng là đã tới nơi này. Chỉ là tại ngoại bôn tẩu nhiều năm, trạm dịch cũng là thường ở, hắn sớm quên từng có chuyện như vậy.

Lần kia hoàng thượng cho Đàm Hạo Cảnh một nhiệm vụ, hắn đem việc này nói cho Quý Thanh Nguyệt, hai người hẹn gặp ở chỗ này. Không nghĩ tới chính là, khi đó còn tồn một chút tính trẻ con của Đàm Hạo Uyên lén chạy ra ngoài, đến nơi này, kết quả bị Đàm Hạo Cảnh dạy dỗ một trận.

Hiện đang hồi tưởng lại, đã là chuyện rất xa xôi.

Đàm Hạo Uyên cười một chút, Quý Thanh Nguyệt nói tiếp: "Đêm hôm đó huynh đệ hai người các ngươi ở bên ngoài uống rượu nói chuyện phiếm, ta không chen lời vào, ở một bên đánh đàn. Vương gia, ta chuẩn bị xong rượu, ngươi không đến uống một chung?"

Bị gợi lên chuyện cũ, Đàm Hạo Uyên cũng có chút ý động, theo Quý Thanh Nguyệt đến bên ngoài.

Án kỷ thấp bé, mặt trên bày một bầu rượu, bên cạnh cách đó không xa, một cây cầm lẳng lặng đặt ở đó.

"Rượu ở phòng trạm dịch, có người nói mười năm trước bọn họ uốn một loại rượu, mười năm sau cũng giống như vậy."

Quý Thanh Nguyệt thay Đàm Hạo Uyên châm một ly, cũng rót cho mình một ly nhỏ: "Thanh Nguyệt trước cạn vi kính." Nàng ngẩng đầu lên, cổ thon dài khúc thành đường cong đẹp mắt, uống ly rượu nhỏ.

Động tác Đàm Hạo Uyên uống rượu sẽ không văn nhã như nàng, trực tiếp uống một hớp.

Quý Thanh Nguyệt để chén rượu xuống, cười khổ mà nói: "Nếu như Hạo Cảnh vẫn còn, thật là tốt biết bao..."

(Luna: Xạo ke)

"Đã lâu như vậy, tẩu tẩu cũng nên buông."

Quý Thanh Nguyệt rũ mâu tử, ngồi xuống trước cây cầm, một đôi tay gảy trên cầm huyền một chút, bắt đầu khảy đàn.

Tiếng đàn phá lệ rõ ràng trong đêm tĩnh, cũng phá lệ chọc người khổ tâm. Đàm Hạo Uyên nhớ lại khi Đàm Hạo Cảnh chết hắn vô lực, không khỏi từng ly từng ly uốn không ngớt. Sau khi một bầu rỗng, hắn yên lặng đứng dậy, đi lấy một bầu lớn đến.

Quý Thanh Nguyệt đánh đàn, thẳng đến nàng nghe được có tiếng bầu rượu vỡ vụn. Quay đầu, chỉ thấy mảnh vụn đầy đất, mà Đàm Hạo Uyên đờ ra nhìn trời cao.

"Vương gia?" Quý Thanh Nguyệt kêu một tiếng.

Đàm Hạo Uyên bảo trì cái tư thế bất động kia, Quý Thanh Nguyệt nở nụ cười, lại bảo: "Hạo Uyên?"

Vẫn là không có phản ứng.

Người khác say rượu cũng sẽ dùng sức làm ầm ĩ, mà Đàm Hạo Uyên cực ít uống say trước mặt người khác, cơ bản không ai thấy qua bộ dáng sau khi say của hắn là gì. Nhưng Quý Thanh Nguyệt bất đồng, nàng gặp qua.

"Ta đỡ ngươi về phòng nghỉ ngơi."

Quý Thanh Nguyệt nói, quả thực qua đây đỡ Đàm Hạo Uyên. Lần này, Đàm Hạo Uyên rốt cục đem ánh mắt trông về phía xa thu hồi, lảo đảo đứng dậy, được Quý Thanh Nguyệt dìu, lung lay lắc lắc đi vào nhà.

Quý Thanh Nguyệt an trí Đàm Hạo Uyên trên sàng, sau đó nàng đi tới ngọn nến trước mặt, thổi tắt toàn bộ. Từ bên ngoài ánh trăng chiếu vào một chút, rơi vào trước giường, Quý Thanh Nguyệt đi vào trong mảnh ánh trăng này, bắt đầu từng chút từng chút cởi y phục của mình.

Đàm Hạo Uyên đột nhiên ngồi dậy, điều này làm cho động tác của Quý Thanh Nguyệt cứng lại.

Đàm Hạo Uyên xoa xoa đầu của mình, xoa, động tác cũng là ngừng lại, quay đầu hướng hai bên trái phải nhìn lại. Quần áo đơn bạc của Quý Thanh Nguyệt dưới ánh trăng kia, chỉ còn lại kiện xiêm y cuối cùng che đậy thân thể.

Đàm Hạo Uyên ngây ngẩn cả người, lúc này, Quý Thanh Nguyệt đột nhiên đánh tới, trong miệng hô: "Hạo Cảnh..."

(Luna: Bà này nhàm hiểm thiệt, ta mà là Cảnh ca, đội mồ sống lại kéo bả theo bồi táng)

Đàm Hạo Uyên nghiêng người né qua, một tay đỡ lấy Quý Thanh Nguyệt. Quý Thanh Nguyệt lại theo cái tay này của hắn sờ soạng, động tác lớn mật lại ái muội.

"Tẩu tẩu, ngươi nhận lầm." Thanh âm tĩnh táo của Đàm Hạo Uyên vang lênở bên trong phòng.

Quý Thanh Nguyệt lại như hoàn toàn không có nghe, chỉ là "Hạo Cảnh Hạo Cảnh" gọi liên tục. Đàm Hạo Uyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đánh nàng ngất xỉu.

(Luna: Lẫn vương phủ quá nhưng ta thích, phải dứt khoác như vậy chứ)

Hắn nhìn thoáng xung quanh, căn này là phòng của hắn. Đàm Hạo Uyên ra cửa, hô thị nữ của Quý Thanh Nguyệt tiến đến.

"Nàng say, ngươi thế nào không chiếu cố tốt?"

Thị nữ cúi thấp đầu nhận sai, thay Quý Thanh Nguyệt mặc xiêm y tử tế, đỡ nàng trở về phòng của chính nàng.

Rượu của Đàm Hạo Uyên triệt để tỉnh, thẳng thắn cầm lấy kiếm, đi ra bên ngoài luyện. Đến nửa đêm, hắn mới trở về nhà nghỉ ngơi.

Bên kia Quý Thanh Nguyệt được hai thị nữ đở ly khai, vừa vào nhà, nàng hung hăng đẩy thị nữ ra.

"Đều đi ra ngoài!" Quý Thanh Nguyệt quát dẹp đường.

Nàng cũng làm đến nước này rồi, Đàm Hạo Uyên vẫn là cự tuyệt nàng, mặt của nàng đều vứt sạch... Dựa theo dự định vốn có của nàng, nàng là muốn trước chuốc say Đàm Hạo Uyên, hai người mới hi lý hồ đồ một đêm, như vậy ngày thứ hai, Đàm Hạo Uyên cũng đừng nghĩ thoát khỏi nàng.

Nàng hiểu Đàm Hạo Uyên, hắn rất có trách nhiệm, sẽ không bỏ lại nàng không lo. Thế nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Đàm Hạo Uyên cư nhiên tỉnh lại.

Nếu để cho hắn biết nàng cố ý làm ra loại chuyện này, sợ rằng đời này nàng đều không có cơ hội tái kiến hắn, cho nên Quý Thanh Nguyệt không thể làm gì khác hơn là vờ say, sau đó cố ý gọi tên của Đàm Hạo Cảnh, che giấu ý đồ vốn có của mình.

(Luna: Lân vương =.= sao đánh mà nó không xỉu gì hết vậy)

Nếu như Đàm Hạo Uyên chẳng phải chính nhân quân tử thì tốt biết bao nhiêu a, đáng tiếc hắn không như vậy.

Quý Thanh Nguyệt ở trong phòng ngồi trơ cả đêm, thẳng đến Đàm Hạo Uyên trở về nhà, nàng như trước ngồi. Hừng đông, bởi vì vô cùng khốn đốn, nàng cuối cùng cũng đã ngủ.

Bên ngoài, Đàm Hạo Uyên chuẩn bị tiếp tục chạy đi, duy chỉ có không gặp Quý Thanh Nguyệt, vừa hỏi mới biết được nàng còn đang ngủ.

"Đừng gọi nàng tình." Trầm tư một chút Đàm Hạo Uyên nói rằng, lại đưa tới bốn hộ vệ, "Chờ nàng tỉnh, các ngươi hộ tống nàng trở về. Lân vương phủ cũng tốt, Tịnh Nguyệt am cũng tốt, đều tùy ý."

Giao phó xong chuyện này, Đàm Hạo Uyên một mình khởi hành.

Quý Thanh Nguyệt ngủ một giấc tỉnh, phát hiện trời đã sáng choang, mà người ở trạm dịch đã đi, để lại một mình nàng. Nàng ném cho hai thị nữ cái tát, chất vấn: "Các ngươi tại sao không gọi ta tỉnh?"

"Là Vương gia phân phó..."

"Vương gia phân phó! Chủ tử của ngươi là ta hay Vương gia?"

Quý Thanh Nguyệt phát một trận tính tình thật to, quyết định ra roi thúc ngựa đuổi theo Đàm Hạo Uyên. Thế nhưng nàng đóng gói
hành lý xong, Đàm Hạo Uyên lưu lại mấy tên hộ vệ kia hỏi nàng: "Là hồi Lân vương phủ hay hồi Tịnh Nguyệt am?"

"Chỗ nào cũng không hồi, ta muốn đi Đông Sóc!"

Hộ vệ nhìn Quý Thanh Nguyệt một mắt, nói rằng: "Vương gia có lệnh, chỉ có thể tiễn Quý cô nương đi Lân vương phủ cùng Tịnh Nguyệt am."

"Ngươi nói cái gì?"

"Đây là Vương gia chính miệng phân phó."

Quý Thanh Nguyệt ý thức được, Đàm Hạo Uyên vẫn là lòng nghi ngờ nổi lên. Nhưng để cho nàng cảm thấy thật đáng buồn chính là, hắn cư nhiên đề phòng nàng như vậy. Lân vương phủ? Tịnh Nguyệt am? Nàng chỗ nào cũng không đi!

Quý Thanh Nguyệt mạnh rút trâm gài tóc trên đầu ra, ngoan thanh uy hiếp nói: "Tránh ra, nếu không ta liền tự sát."

"Quý cô nương hà tất như vậy? Mau buông đồ xuống."

"Tránh ra!"

Khẩu khí của Quý Thanh Nguyệt cường ngạnh, không chút ý thỏa hiệp nào, mấy tên hộ vệ kia không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhường đường cho nàng. Quý Thanh Nguyệt lúc này cũng không ngồi xe ngựa, mà là kỵ mã, nàng ước gì sớm hơn một chút chạy đến Đông Sóc.

Đàm Hạo Uyên cho rằng như vậy có thể bỏ qua nàng sao? Mơ tưởng!

Đông Sóc, một vị nữ tử toàn thân hắc y bao vây, bên hông trang bị một cái ống trúc đi tới một tòa nhà đá. Nàng quỳ xuống ở ngoài cửa, cất cao giọng nói: "Chủ nhân, Niếp Lâm đã trở về."

"Vào đi." Một thanh âm già nua từ bên trong nhà đá truyền ra.

"Vâng, chủ nhân."

Niếp Lâm một tay cầm ống trúc, một tay đẩy cửa nhà đá ra, đi vào thất nội.

Trong nhà đá rất tối, tuy là ban ngày lại đốt đèn. Bên trong ôn độ so với bên ngoài cao hơn, như là có lư tử đốt, chậm động.

Trong phòng có cái giá ở hai mặt tường, mặt trên bày chai chai lọ lọ. Ở giữa bày một chậu lớn, có nắp che, từ bên trong có một mùi khó ngửi.

Niếp Lâm như không có ngửi được gì cả, cất bước đi đến phòng trong.

Bên trong, một danh lão đầu chính vùi đầu cổ đảo cái gì. Cầm một cây chày giã thuốc, một chút một chút giã xuống. Ai khoảng chừng cũng sẽ cho là hắn đang đảo dược, nhưng thực tế không phải.

Nếu là nhìn kỹ dược bát sẽ phát hiện bên trong biễu diễn đống sâu dạng, nhưng lại đang ngọa nguậy.

Lão nhân này chính là giã đám sâu này, mỗi một cái đều có nước văng khắp nơi, dị thường ác tâm.

Niếp Lâm hai tay dâng ống trúc, cúi đầu nói rằng: "Cổ cổ chưa chữa trị xong, chủ nhân..."

"Vô phương, lão phu tự có biện pháp."

Lão đầu buông chày giã thuốc xuống, bỏ lại một đống sâu còn chưa có chết hết, dùng bố bẩn bên cạnh lau tay, sau đó từ chỗ Niếp Lâm nhận lấy ống trúc kia.

Hắn mở mở, từ bên trong từ bên trong một con trùng mập, cứ như vậy để trong lòng bàn tay của mình.

Bộ phận trung gian của trùng mập này, có một đạo vá không rõ, đem thân thể của nó mặc một động.

Lão đầu dùng ngón tay nhiều nếp nhăn vuốt ve cái động trên người mập mập kia, động tác mềm nhẹ, như là trấn an nó: "Một vết thương thật lớn, người hạ thủ thật đúng là ngoan."

Hắn quay một con trùng mập, đích đích cô cô nói thật lâu, thật vất vả chờ hắn dừng lại, hắc y nữ tử Niếp Lâm thỉnh tội nói: "Đều là của của Niếp Lâm, xin chủ nhân trách phạt."

"Trách phạt? Ngươi thay lão phu làm việc, lão phu thưởng ngươi có có thừa, như thế nào sẽ trách phạt?"

Câu này của lão đầu lời vừa nói ra, thân thể của Niếp Lâm liền run lên.

"Thưởng thế nào? Có rồi, lão phu vừa đào tạo một tiểu bảo bối, trước hết bắt ngươi nuôi nó đi."

Cổ là tà vật, chỉ có lấy máu thịt của người nuôi nó, nó mới có thể để người sở dụng. Dựa vào tương hỗ thôn phệ của cổ trùng, vô luận như thế nào cũng vô pháp thay thế hiệu quả lấy thân bồi dục.

Thân thể của Niếp Lâm run một cái, thế nhưng nàng rất nhanh thì kiên định lên tiếng: "Vâng, xin chủ nhân ban cho."

"Hắc hắc hắc hắc." Lão nhân kia nở nụ cười, một lần nữa đem con trùng kia cất vào trong ống trúc, "Niếp Lâm, hảo hài tử, ngươi sợ sao?"

"Không sợ."

"Đúng, không sợ. Dĩ thân thị cổ, đây là cổ thần đại nhân ban ân, nó sẽ giáng phúc cho ngươi."

Lão nhân vừa nói vừa đi ra bên ngoài, từ phía trên nhất một cái giá lấy xuống bình. Niếp Lâm liếc nhìn bình trong tay hắn, hỏi: "Vì sao chủ nhân không dĩ thân thị cổ?"

Động tác của lão nhân ngừng lại, nói rằng: "Thân thể lão phu dơ bẩn, không có tư cách phụng dưỡng cổ thần, chỉ có thể xác và tinh thần đều thuộc về cổ thần như ngươi vậy mới có thể được chọn, mới có tư cách phụng dưỡng.. Niếp Lâm, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."

"Vâng, Niếp Lâm rất vinh hạnh."

Trong mắt lão đầu hiện lên một tà quang, khóe miệng hướng về phía trước khơi mào, nếp uốn trên mặt một cái một cái quỷ dị duyên thân. Hắn đem nắp bình mở ra, dùng hai ngón tay bắt được một tiểu trùng bên trong.

"Niếp Lâm, đến lĩnh thưởng đi."

Niếp Lâm quỳ xuóng dùng đầu gối đi lên trước, tháo mạn che trên mặt xuống. Nguyên lai dưới mạn che mặt, đúng là hé ra khuôn mặt đẹp. Niếp Lâm ngẩng đầu lên, đợi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện