Kiếp trước khi còn học tiểu học Nguyễn Trọng Lăng liền rất hay tiến tới thư viện trong trường tìm truyện tranh để đọc. Khả năng một cái thư viện trong trường tiểu học nhỏ nơi huyện nghèo thì có thể có được mấy quyển truyện tranh cơ chứ.
Kết quả là đọc hết truyện tranh, Nguyễn Trọng Lăng không còn cách nào khác đành phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình, bắt đầu mân mê mấy quyển truyện chữ ở bên trong thư viện. Từ truyện cười dân gian, truyện trạng quỳnh, trạng lợn,… v v. Thậm chí tới cuối cùng truyện chữ loại dài như dế mèn phiêu lưu ký hắn ta cũng không buông tha.
Cũng chính bởi vì từ nhỏ liền thành thói quen càn quét sách báo truyện tranh các kiểu tạo thành hậu quả là lớn lên Nguyễn Trọng Lăng liền có sở thích lần mò các thể loại sách truyện về đọc. Mười phần mười con mọt truyện. Cho tới khi tiếp xúc với truyện mạng internet thì càng là một phát không thể vãn hồi. Nói tới nghĩ lại mà kinh nha.
Có điều tuy rằng hầu hết các thể loại truyện tiểu thuyết mà hắn từng đọc đều là một đám vô bổ, khả năng trong đó đôi khi cũng có thể lẫn lộn lấy một chút chút cảm ngộ nhân sinh triết lý, kinh nghiệm lối sống, một chút kiến thức văn học, văn hóa địa lý…vv. Tóm lại cũng không phải là hoàn toàn sai lầm. Hiện tại tình huống mà hắn gặp phải cũng chính là chứng minh cho điều đó.
Tất cả đến từ một câu chuyện nhỏ mà hắn đã từng đọc.
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa có một vị tên là Chung Nhi học trò nhà nghèo lên đường đi thi ăn may thế nào lăn lộn vào nhà một vị Bùi lão gia nhà giàu. Buổi tối lúc vào thư phòng nghỉ, hắn ta chợt trông thấy trên tường có một vế câu đối: "Bát đao phân mễ phấn". Bốn chữ trên là từ chữ "Phấn" phân tách mà ra.
Này là từ một vị gọi Phấn Khanh tiểu thư, con gái rượu của Bùi lão gia để lại. Viết ra mấy chữ này có ý ngầm thách thức những chàng trai đến hỏi cưới nàng, chủ ý là nhằm "sát hạch" tài ba của ý trung nhân.
Vị Chung Nhi huynh này giống như Nguyễn đại công tử của chúng ta hiện tại, cũng là cái thể loại “gà mờ” mười phần mười. Tuy rằng không tới nỗi “một chữ bẻ đôi cũng không biết” như Nguyễn đại công tử nhưng cũng thuộc về cái loại nửa nạc nửa mỡ, biết đọc biết viết dăm ba chữ cái mà còn chưa chắc đúng sai. Tất cả toàn bằng suy đoán ~
Lại bởi vì câu đối viết trên tường chữ chữ dính sát vào nhau, này khiến vị Chung Nhi huynh rất là khó làm, nhìn thôi cũng hoa cả mắt. Tẩm ngẩm tầm ngầm thế nào lại ngờ ngợ suy đoán ra bên trên hẳn là viết một chữ "Phấn". Hắn lại mân mê suy nghĩ nhớ tới đó hẳn là tên của vị tiểu thư nhà này. Nghĩ nghĩ bên cạnh sẵn có án mực nghiên bút liền đánh bạo cũng viết một chữ thật to tên mình là "Chung" vào bên cạnh. Tất nhiên tên của chính mình hắn còn không có tới nỗi viết sai, có điều chữ nghĩa xiêu xiêu vẹo vẹo thì khỏi phải bàn.
Viết xong chàng ta liền cười khà khà đắc ý lắm. Quẳng bút lăn kềnh ra ngủ. Không còn biết trời đất là đâu. Cho đến sáng sớm hôm sau, vị Phấn Khanh tiểu thư kia đi qua trông thấy chữ "Chung" của chàng ta. Lại bởi vì chữ viết quá nguệch ngoạc liền cho rằng Chung Nhi huynh đã viết đối lại là: "Thiên lý trọng kim chung". Bốn chữ này cũng giống như chữ Phấn của cô, đều là từ chữ "Chung" mà tách ra.
Thế là nhân duyên tế hội mọi chuyện không ngờ, hai chữ lại ghép thành một đôi vế câu đối: "Tám đao chia hột gạo" "Nghìn dặm nặng chuông vàng".
Chỉnh quá! Chỉnh quá! Nàng Phấn Khanh nức nở khen hay, cho là tài Chung Nhi huynh so với trạng nguyên cũng kém không nhiều. Lại từ đây ngầm coi Chung Nhi huynh là ý trung nhân, cho rằng chính mình may mắn tìm được châu ngọc nơi đống đá tầm thường.
Thế là vu vơ từ đó Chung Nhi huynh liền bởi vì