-Công tử, người là muốn nghe đàn ngay hay là ?
Giọng nói uyển chuyển của Hồng Phấn cô nương vang lên đánh thức người nào đó còn đang hồn bay trong mộng.
-A a… ! Đàn ! Nghe đàn trước đi !
Bị hỏi đến bất ngờ, Nguyễn đại công tử không khỏi liền thuận miệng theo lời nói của đối phương qua loa đáp lời. Đối diện Hồng Phấn cô nương thấy vậy liền không khỏi hơi hơi hé miệng cười.
Nói tới tuy rằng vị công tử này có hơi… ngu ngơ một ít thế nhưng cũng rất thú vị không phải sao. Tâm tình vui vẻ, Hồng Phấn cô nương quyết định hôm nay cũng không có đánh một khúc Tương Tư Buồn như mọi khi nữa mà chuyển thành một khúc Thế Gian Muôn Dặm Đường hơi mang chút lãng mạng tình hoài.
Tiếng đàn réo rắt ôm ấp tình cảm từ đó vang lên.
Thời gian trôi qua, trong căn phòng nho nhỏ ấy, một người đánh đàn chăm chú, một kẻ ăn uống hăng say thích ý cực kì. Có lẽ nếu trên cái thế gian này có một loại gọi là tự nhiên hòa hợp vậy chính là nói tới hai người bọn họ đi.
Nguyễn đại công tử không cảm thấy được người đánh đàn là hay là dở, chỉ cảm nhận được thâm tâm mình không buồn không lo, dễ chịu cực kì. Hồng Phấn cô nương cũng không có cảm thấy được vị ngồi đối diện này vô lễ thô bỉ, chỉ cảm thấy được lòng mình chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế, quên hết mọi thế gian phiền não khổ đau. Cuộc đời giống như nhân gian muôn dặm đường, tất cả cũng chỉ vì để đi về phía trước mà thôi
~
Một khúc đàn ngân nga mãi rồi cũng đến hồi kết! Một khay rượu và thức ăn bên người cũng đã nhẵn nhụi rồi
~
Hồng Phấn cô nương đôi mắt nhắm lại chậm rãi cảm nhận lấy cái không khí yên tĩnh lúc này. Nguyễn đại công tử ngược lại đôi mắt mở to liên láo, xa xa quan sát người ngọc.
Cũng bởi thế mà lúc Hồng Phấn cô nương mở choàng đôi mắt ngọc mày ngài của mình ra, một bức khung cảnh vẻ mặt ngây ngô buồn cười dùng tay gãi gãi cằm của Nguyễn đại công tử không khỏi làm nàng ấy bật cười. Cười như trăm hoa đua nở, nhẹ nhàng tựa mây bay
~
-Ách! Có gì buồn cười lắm sao?
Nguyễn đại công tử nghe xong một khúc đàn. Tuy rằng không hiểu được lời nói ẩn chứa bên trong bài nhạc là gì, có điều nghe nghe cũng cảm giác hẳn là thôi thúc người ta hướng tới vươn lên, cũng coi như là một khúc nhạc chính diện. Cả người bởi vì vậy cũng tràn đầy chính năng lượng. Bớt đi cái gọi là phố phường nhốn nhao tính cách, công tử nhà giàu vô lý ép người. Thái độ nghiêm chỉnh hiền lành hơn xưa rất nhiều. Đối với Hồng Phấn cô nương ngay trước mặt cười mình chuyện xấu cũng không có tức giận, chỉ là cười cười ngây ngô gãi gãi đầu hỏi lại mà thôi.
Có điều đối diện Hồng Phấn cô nương thấy kiểu thái độ này của hắn ta ngược lại hảo cảm tầng tầng nảy sinh. Cảm thấy cái tên này tuy rằng ngây ngô ngu đần thế nhưng tính cách hẳn là cũng không xấu. Trước kia suy tính đánh đàn xong liền khách sáo đuổi hắn đi liền vì vậy không cánh mà bay. Đột nhiên trong thâm tâm có chút cảm giác đêm khuya người vắng, mong mỏi có người bầu bạn chuyện trò.
Nàng bởi vì vậy mà thu lại nụ cười, giọng nhẹ nhàng uyển chuyển bắt chuyện, nói:
-Công tử người thấy người ta đánh đàn như thế nào?
Ẩn ý là ngài mau mau khen khen ta đi. Không khen ta là ta nổi giận, ta oánh ngài vào sổ đen đó… vv
Tất nhiên là Nguyễn đại công tử thông minh lắm lắm. Nghe lời đoán ý cái này quả thực là chuyện