Năm ngày sau đó…
-Ồ! Nguyễn huynh hôm nay sao đến lớp sớm vậy?
Trần Phi Long vừa đi vào phòng học liền ngạc nhiên phát hiện Nguyễn đại thiếu gia vậy mà hôm nay chịu bỏ được đi đến thư viện đây rồi.Vẻ mặt vui vẻ như bắt được vàng. Giọng nói cũng không khỏi mang theo chút giọng điệu trêu chọc lên. Dù sao thì trong lớp cũng liền hai người bọn họ tự chơi với nhau. Hoàn toàn như là hai tên khác loại tự kỉ vậy
~
Cũng không phải tự dưng mà tất cả mọi người trong lớp đều không chào đón hai người bọn họ. Nguyễn đại công tử là bởi vì bản thân âm thầm tính cách cũng kiêu ngạo lắm. Đối với những kẻ đã từng phớt lờ mình này trong thâm tâm tự dưng có khúc mắc khó tiêu vì vậy hắn liền không muốn giao tiếp với đám bọn họ. Hắn hiện tại mới meo meo quan tâm sau này đám người đó thi đỗ bảng vàng thăng quan phát tài thì sẽ như thế nào. Cùng lắm thì nước sông không phạm nước giếng mà thôi. Có cái gì quan trọng đâu
~
Lại cộng thêm với việc thầy đồ Trần nhiều lần đối xử khác kiểu đối với hắn, mọi người xung quanh nhìn gặp liền tự nhiên khó chịu, bản năng liền xa lánh hắn. Hai bên đều tự xa lánh nhau kết quả cuối cùng có thể biết
~
Trần Phi Long thì ngược lại trước đây tính cách im lặng ít nói, độ tồn tại cảm giác cực thấp. Hiện tại lại chuyên môn đi gần với Nguyễn đại công tử. Trên đời này tất nhiên vẫn có cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không cùng chí hướng tự nhiên khó mà làm bạn. Trần Phi Long và Nguyễn đại công tử chơi thân với nhau là việc mọi người đều biết. Đã xa lánh đi một người, cái đó có thể thân cận với người còn lại mới là lạ.
Tóm lại những ngày Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta không đến trường, lớp học đối với Trần Phi Long công tử mà nói quả thật nhạt như nước ốc~ Trước kia vẫn có một mình thì không sao, hiện tại đã nếm trải qua mùi vị khi có hai người song túc song phi, như chim liền cành. Này… ngày ngày thật là khó qua a !!!
Nói tới kể từ lần trước rủ nhau đi chơi thuyền hoa trên sông Hồng kia, mấy ngày hôm nay vị Lăng đại thiếu gia này hầu như là trốn không chịu ra khỏi cửa nửa bước. Trần Phi Long ban đầu còn tưởng rằng hắn bị bệnh, lo lo lắng lắng chạy đi tới Nguyễn phủ, hỏi thăm xong mới ngớ ra rằng hắn mấy ngày nay hoàn toàn là ở bên ngoài không có về nhà. Ngược lại là ông Trọng Kim và bà Hải Như chiến tranh lạnh còn chưa đánh xong. Bởi thế cũng liền không có ai khác đi quản lý hắn
~
Cũng chính là Trần Phi Long đến Nguyễn phủ hỏi thăm mới khiến cho ông Trọng Kim nhà ta biết được việc hắn trốn học. Kết quả sau đó không cần nói cũng biết. Ông Trọng Kim đã thả ra tiếng gió rồi. Hắn mà còn dám láo lếu bỏ học không đi nữa thì đừng có mà hòng lấy đi một đồng tiền tiêu vặt nào từ gia đình. Bà Hải Như lần này cũng hiếm có không lên tiếng phản bác quyết định của ông chồng. Thế là biện pháp mạnh mẽ ác liệt như vậy vừa ra một cái tất nhiên liền kinh sợ quần hùng. Nguyễn đại công tử của chúng ta hôm nay không ngoan ngoãn chịu xuất đầu lộ diện đi học mới là là.
-Há! Trần huynh đấy à?
-Huynh cũng cũng đến sớm không kém mà
~
Nguyễn đại công tử vẻ mặt ngủ gà ngủ gật đáp lời. Sáng hôm nay Hồng Phấn cô nương quả thật là mất sức chín trâu hai hổ mới lôi được Nguyễn đại công tử rời giường. Hậu quả của nó tất nhiên là cực kì nghiêm trọng ! Nguyễn đại công tử hiện tại có thể nói là hai mí mắt nặng như thái sơn. Hắn cũng bởi vậy quyết đoán biểu hiện ra cho chúng ta thấy cái gì gọi là nhìn đời bằng nửa con mắt.
Bởi thế cho nên trong cái nhìn của Trần Phi Long, Trần đại công tử. Vẻ mặt của Nguyễn đại thiếu gia nhà chúng ta thật sự là… hốc hác xanh xao, một mắt nhắm tịt, một mắt he hé khép hờ. Cả người gầy nhom đi một vòng. Râu ria tuy rằng đã được người khác cắt tỉa cho gọn gàng thế nhưng cái tinh thần ấy… Vừa nhìn qua liền biết thuộc dạng tửu sắc quá độ. Quả thực là cách cái chết đã không xa rồi~ Trần Phi Long cũng là vừa thấy liền sợ run.
-Nguyễn… Nguyễn huynh…. Huynh không sao đấy chứ ?
-Làm sao mà nhìn huynh như là bị quỷ hút hồn sắp chết vậy hả ???
Kể từ khi hai người chia tay tới giờ cũng mới chỉ năm sáu ngày thôi. Tại sao lại cảm giác Nguyễn đại công tử như là trở thành một người hoàn toàn khác vậy ??? Trần Phi Long vẻ mặt không khỏi lo lắng âu sầu nhìn hắn chằm chằm.
-Ngáp… ! Trần huynh cứ nói đùa
~
-Người đọc sách như chúng ta không phải vẫn luôn không nói yêu ma quỷ quái hay sao ?
-Tử bất ngữ : quái, lực, loạn, thần. Đi được chính ! Đứng được thẳng như bản đại thiếu gia đây thì ma quỷ nào nó dám mò tới.
-Huynh cũng đừng có mà dọa ta ! Lại nói thế giới này cái meo meo đấy lấy đâu ra ma với chả quỷ cơ chứ
~
Nguyễn đại công tử vẻ mặt tinh tướng khoe khoang học thức. Trong lòng rất là không vui với cái thái độ như gặp người sắp chết của Trần đại công tử. Này vẻ mặt há không phải là vũ nhục chỉ số IQ của bản đại thiếu gia hay sao ? Nếu không là hai người bọn họ bạn rất thân. Trêu đùa nhau thường cũng không có hạn cuối hắn liền muốn hung hăng giáo huấn đối phương một hồi rồi. Mới sáng sớm ngày ra phải dậy sớm đến trường đã rất không vui. Hiện tại bạn bè với nhau lại còn trù yểu nhau chết sớm ! Này… lẽ nào lại như vậy chứ !!!
Nghĩ nghĩ không khỏi lại nhớ tới ôn nhu thể thiếp, cực kỳ hiểu biết lòng người Hồng Phấn cô nương còn đang ở trong nhà mình. Mấy ngày hôm nay hai người bọn họ sớm tối quấn quýt ở bên nhau không xa rời nửa bước. Nguyễn đại công tử cuối cùng cũng thỏa mãn ước nguyện khi xưa, từ chỗ của Hồng Phấn cô