Thật ra nói tới thì ông Trọng Kim quản giáo con trai cũng đã rất là nghiêm rồi. Mỗi lần Nguyễn đại công tử phạm vào chuyện gì đều sẽ bị ăn một trận đòn hiểm té tát lên người ngay. Mỗi tội vị Nguyễn công tử này cũng chính là chủ nhân trước đó của thân thể Nguyễn Trọng Lăng có thể là do tuổi trẻ năng nổ không thể ngồi yên được nên… càng đánh lại càng nghịch mạnh hơn. Hắn đây là nắm được rồi điểm yếu của cha hắn, nhà họ Nguyễn cũng chỉ có một mình hắn là con độc đinh, đánh thì đánh chứ không có khả năng dám đánh chết hắn.
Điểm này, Nguyễn Trọng Lăng rất bội phục vị chủ nhân thân thể trước kia. Tên này cũng thật quá là gan lì! Hắn thật đúng là không có cái loại… tinh thần không biết sợ đòn này của đối phương !
Về phần Nguyễn Trọng Lăng sống một mình ở trong tiểu viện hẻo lánh này. Chuyện kể tới là do kết quả sau khi cha con hai người bất hoà cãi nhau. Có một lần ông Trọng Kim đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, dưới cơn giận dữ Nguyễn đại công tử đã quyết định rời xa khỏi cái gia đình tràn đầy thừa số bạo lực này.
Vị anh tài trẻ tuổi này sau đó liền tìm đến nơi địa phương thật hẻo lánh, hơn nữa còn vây lên hàng rào ngăn cách với chung quanh, ra vẻ muốn mượn chuyện này bày tỏ sự kháng nghị với cái kiểu bạo lực gia đình của cha mình. Mặc dù tiểu viện này ở trong nhà họ Nguyễn thật ra là một nơi hẻo lánh ít có người đếm xỉa đến. Kết quả, mới vừa dọn tới đây không quá vài ngày, Nguyễn đại công tử đã bị hôn mê bất tỉnh.
Vì cái gì mà Nguyễn đại công tử lại hôn mê bất tỉnh?
Này cũng là do tính tình của hắn nguyên nhân, ban đầu là từ tại trong lầu xanh chơi bời lêu lổng cùng đám bạn bè xấu, ăn chơi trác táng chán chê sau đó lại rủ nhau qua tửu lầu nhậu nhẹt tiếp cho tới say mèm. Hậu quả là rượu vào lời ra… à không, phải là rượu vào sự ra. Không biết đầu cua tai nheo ra làm sao chỉ biết là sau đó hắn vậy mà lại có ý định cưỡng hiếp một cô nàng nào đó gặp trong tửu quán dẫn tới bị đối phương “phản kích” dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Tất nhiên cả đám sự việc này cụ thể như thế nào thì Nguyễn Trọng Lăng giờ cũng đã không còn rõ ràng lắm.
Chỉ biết rằng sau đó Nguyễn đại công tử nằm trên giường đã gần một tháng nhưng vẫn luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Thời đại sau này, khoa học gọi đây là sống đời thực vật. Có điều điều kiện y tế ở đây kém như vậy, nếu linh hồn của Nguyễn Trọng Lăng xuyên việt mà không chiếm thân thể của hắn lúc này thì chắc không quá dăm ba ngày sau là hắn ta cũng ngỏm củ tỏi mất. Từ góc độ này mà nói cũng coi như là Nguyễn Trọng Lăng đã cứu hắn.
Ngoài cửa giờ truyền tới thanh âm già nua của ông Trọng Kim. Mấy ngày hôm trước lúc Nguyễn Trọng Lăng tỉnh lại thì nét mặt của ông còn mừng rỡ như điên, hiện giờ lại đã thành bình thản như không có chuyện gì cả. Ấy là còn chưa nói hiện tại đang đứng ở ngoài cửa trông như có vẻ chần chừ không muốn đi vào. Vẫn là bà Hải Như ở bên ngoài oán trách dùng sức đẩy ông một phen, lúc này ông Trọng Kim mới mượn cơ hội hạ mình xuống đài,… thản nhiên bước vào,… thản nhiên ngồi xuống.
…
Bên trong phòng, Nguyễn Trọng Lăng tranh thủ trước tiên lên tiếng.
-Con xin chào cha,… chào mẹ!
Lăng cung kính xoay người làm lễ. Nhập gia tuỳ tục, nếu đã đến đây vậy thì phải thích ứng với thời đại ở đây. Từ kiểu cách nói chuyện của người thời này đến lễ tiết… vân vân. Tất cả đều phải học hỏi làm theo cho chu đáo. Dù rằng sợ là chủ nhân thân thể này trước kia đối với mấy thứ này cũng hoàn toàn mù tịt. Chữ hắn còn chẳng biết được mấy cái nói chi là những thứ này!!!
Phía bên kia, ông Trọng Kim cùng bà nhà gặp này kinh dị chăm chú liếc mắt nhìn hắn một cái. Sau khi tỉnh lại, biểu hiện từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của Nguyễn Trọng Lăng đều có chút thay đổi… tốt ngoài ý muốn. Hiện giờ lại lễ phép như thế…
Nói thật! Đã nhiều năm ông Trọng Kim không còn nhìn thấy đứa con bảo bối của mình cung kính làm lễ như thế đối với mình rồi.
-Con ngoan của ta! Thân thể vẫn còn mang bệnh thì đừng nên đa lễ như thế. Mau mau đứng dậy!!!
Bà Hải Như cười dài đỡ con trai đứng dậy. Là con của mình dứt ruột đẻ ra nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt. Người ta thường nói “Mẹ chiều thì con hư”. Lời này nói ở đây thật đúng là có đạo lý. Nguyễn đại công tử quen