-Công tử, ngài…. A…!!! Yêu… yêu quái!!!
Một tiếng thét chói tai từ phía sau lưng đột nhiên vang lên. Nguyễn Trọng Lăng vốn đang định tỉ mỉ nhìn kỹ thành quả từ sáng kiến của mình làm ra này cũng bị tiếng kêu thét bất ngờ từ sau lưng ấy làm cho giật mình hoảng loạn. Hắn vội vã quay đầu nhìn lại. Ấy vậy mà nào thấy có yêu ma quỷ quái gì đâu? Chỉ thấy Lâm Tam đứng run như cầy sấy ở phía sau hắn. Dư Thương Hải cũng vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa đứng chết chân tại chỗ. Cả hai bộ dáng cứ y như là vừa gặp quỷ giữa ban ngày vậy!!! Hết sức kì quái thay
~
-Hai người các ngươi làm cái quái gì vậy hả???
Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt tràn đầy bất mãn hỏi.
-Công tử… Này… này… tiểu nhân… con…
Lâm Tam mồm miệng lắp ba lắp bắp nói không ra hơi. Hai chân run run đứng không vững. Vẻ mặt vẫn còn đang hoảng sợ lắm lắm!!!
-Công tử,… ngài tốt nhất vẫn là nhanh lùi ra xa thứ kia đi. Vừa rồi tiểu nhân nhỏ bé… vừa đến gần thứ đó liền thấy đầu óc choáng váng ngây ngất. Bên trong… bên trong vậy mà còn xuất hiện một cái tên khác giống y hệt như tiểu nhân vậy.
-Chỉ sợ… chỉ sợ thứ đồ vật này đã bị yêu ma quỷ quái nó bám lên người mất rồi ! Nguy hiểm lắm đó công tử!!!
Dư chủ quản một bên không biết lôi từ đâu ra một chiếc khăn tay không ngừng lau chùi mồ hôi trên trán. Hắn vừa lau vừa lùi về phía sau đồng thời còn không có quên mở miệng khuyên nhủ Nguyễn đại thiếu gia mau mau rời đi khỏi cái thứ đồ vật tròn tròn đáng sợ ấy. Ngược lại bản thân hắn là không dám lại gần thứ đồ đó thêm tí một nào nữa rồi. Lại gần thêm tí nữa có khi bị nó hút mất hồn đi thì chết! Tiền đồ tương lai là quan trọng thế nhưng cái mạng nhỏ này vẫn là quan trọng nhất không phải sao?
Nghĩ tới đây Dư Thương Hải không khỏi không nhớ tới vẻ mặt quỷ dị của mấy tên nhân công người làm phía dưới khi đi đến giao nộp thứ đồ vật này. Mỗi kẻ khi ấy đều là vẻ mặt như sắp chết toi, giao xong đồ vật thì cứ như là bị ma quỷ đuổi theo phía sau lưng. Người nào người nấy cứ gọi là chạy bán sống bán chết!!! Nếu không phải trong đó có một vị lão người già bực mình quát mắng cả đám, khả năng… sợ là không ai dám mang thứ đồ vật ấy tới nơi đây ấy chứ. Thật sự là quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi! Hù chết meo meo đấy!!!
-Đúng đó! Đúng đó! Công tử người mau mau lại đây đi. Để con gọi người khác tới nhanh đem thiêu hủy cái thứ đồ vật này đi là được rồi. Công tử người cũng đừng tự lấy thân phạm hiểm nữa
~
Lâm Tam lúc này đột nhiên cảm giác được dũng khí thổi bùng lên khắp người. Trong lòng không khỏi nhớ tới tuy rằng Nguyễn đại thiếu gia bình thường hết ăn lại nằm, hết đánh thì lại mắng, đã vậy còn keo kiệt bủn xỉn các kiểu đối xử với hắn. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ có ngài ấy ngày xưa mắt xanh nâng đỡ hắn sợ rằng cũng liền mãi mãi chỉ là nhỏ bé tiểu Tam, một tên tép riu chân chạy trong Nguyễn phủ mà thôi. Sống cho đến già sợ rằng cũng không có ngày nổi danh. Làm sao còn có thể được người người kính cẩn kêu một tiếng Lâm Tam ca như bây giờ??? Làm sao còn có thể để các em nha hoàn trong phủ ngày đêm thầm thương trộm nhớ như ngày nay???
Làm người là phải biết ân oán rõ ràng đấy!!!
Nói tóm lại Nguyễn đại công tử có ngàn sai vạn sai luôn luôn sai vậy cũng mãi mãi là Nguyễn đại công tử của hắn. Làm một người hầu có tri thức, có lý tưởng, có lễ nghĩa liêm sỉ, mọi phẩm chất đều quá tốt quá ưu tú như hắn, nhất định không thể để công tử bị yêu ma quỷ quái làm hại ngay trước mắt bản thân như vậy đấy!
Lúc này lại nhìn Nguyễn đại công tử vẻ mặt không cho là đúng vẫn không chịu rời đi, Lâm Tam trong lòng không khỏi tin chắc công tử đây hẳn là đã bị thứ quỷ quái kia ám vào người làm mất đi bản tính mất rồi. Đang lúc vị Lâm Tam ca này định lao lên cưỡng bức lôi kéo Nguyễn đại công tử trở về, Nguyễn đại thiếu gia vẻ mặt cợt nhả, buồn cười lên tiếng.
-Hai người các ngươi cũng thật là đủ trò
~
-Cái gì mà ma với chả quỷ cơ chứ! Không thấy cái này rất giống gương đồng các cô các chị đám phụ nữ hay dùng để soi gương làm đẹp hay sao? Các ngươi lớn tần ấy tuổi rồi chẳng lẽ còn chưa có thấy qua bao giờ hay sao?
-Nói tới hai người các ngươi cũng đừng có nghịch nữa! Nếu sợ vậy đứng im nơi đó đi. Thật là…
Lắc lắc đầu, Nguyễn đại công tử nói xong liền cứ như vậy mặc kệ hai người dở dở ương ương kia, quay đầu nhìn lại về phía thành quả mình mới tạo ra. Cũng chỉ có cẩn thận quan sát tìm ra ưu nhược điểm mới có thể đảm bảo kế hoạch sau này của hắn thành công được.
Đúng vậy! Kế hoạch của hắn chính là sản xuất và buôn bán gương thủy tinh kiếm tiền!!! Trên đời này nếu như còn có thứ gì buôn bán lời lãi cao nhất vậy đương nhiên chính là độc quyền rồi. Cũng chỉ có độc quyền mới có thể thỏa thích định giá, mới có thể vốn ít mà lời nhiều được.
Tóm lại Nguyễn đại công tử tuy rằng không biết cách chế tạo máy bay tên lửa, không biết cách chế tạo súng ống đạn dược vân vân các kiểu thế nhưng chế mấy cái món đồ thủy tinh giống như gương soi, tìm cách tinh chế đường trắng, muối biển rồi thì chế tạo xà phòng, tinh chế rượu các kiểu hắn không phải là không biết.
Được rồi! Hắn cũng thật sự đúng là không biết thật. Hắn cũng chỉ là có được mông lung trí nhớ về mấy thứ này mà thôi. Thế nhưng đoán chừng mông lung như vậy cũng đã là đủ lắm rồi. Chỉ cần nguyên lý đúng đắn, phương hướng rõ ràng vậy cái còn lại cũng liền là thử nghiệm lại thử nghiệm nữa. Đoán chừng lâu lâu rồi nó cũng sẽ ra thành quả thôi. Mấy cái thứ này chung quy cũng coi như là khá đơn giản không phải sao?
Lại nói tới kiếp trước truyện xuyên việt về thời cổ đại thịnh hành như vậy. Các nhân vật chính trong truyện có thể nói cứ xuyên về một cái liền là sử dụng đủ mọi thứ phát minh ra để lấy tiền. Có điều Nguyễn đại công tử nhà chúng ta thông minh lắm lắm, mới sẽ không có dại dột mà bắt trước y nguyên cái đám người trong truyện ấy đâu.
Dù sao thì mỗi một thứ độc quyền tạo dựng ra liền có thể dẫn tới vô số người dòm ngó, mơ ước nhìn vào. Một khi thế lực, năng lực không đủ vậy liền cách diệt vong cũng không xa. Nhà họ Nguyễn bọn họ hiện tại cũng không có thiếu tiền, không có thiếu thế lực hơn nữa chắc chắn cũng sẽ không có thiếu kẻ thù trong chốn kinh doanh.
Nguyễn đại công tử tuy rằng muốn kiếm tiền tiêu vặt, muốn kiếm thành tích chứng minh