-Thế nào! Món kẹo bông gòn này ăn ngon hay không?
-Bản đại thiếu gia nói không có sai đi? Đi theo thiếu gia anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp, sung sướng cứ gọi là suốt cả cuộc đời này
~
-Khì khì khì…~ “gật gật”
Nhìn cô gái nhỏ cái miệng nhỏ nhắn không ngừng liếm láp kẹo bông gòn to đuỳnh trên tay, nghe nghe Nguyễn đại công tử nói xong liền gật gật đầu không ngừng. Đối phương một bộ vẻ mặt thỏa mãn cười tít mắt làm Nguyễn đại công tử trong lòng cao hứng cười không khép miệng lại được.
Hắc hắc! Quả nhiên bản đại công tử là thông minh nhất cái truyện này đấy. Chỉ hơi hơi chơi chút mưu kế nhỏ đối phương liền ngoan ngoãn ngoan ngoãn nghe theo ngay đi rồi. Ài~ Chỉ là tiếp theo nên sắp xếp cho cô nhóc này ở nơi nào đây???
Về Nguyễn phủ?
Mèm~ Nhỡ đâu bị bà Hải Như hay ông Trọng Kim bắt gặp thì biết nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói hắn nổi lòng tham chơi Lolita dưỡng thành nên giữa phố chợ đông người bắt cóc con gái người ta trở về? Cái này…
Hay là thôi đi~ Ông Trọng Kim mà biết chuyện sau đó không có đánh gãy chân hắn mới là lạ. Quan trọng nhất là tiếng tăm của Nguyễn đại công tử khó khăn lắm mới hơi hơi có chút cải thiện trong mắt hai ông bà ở nhà. Hắn mới không muốn vì chút chuyện này mà làm đánh giá của mình lại một lần nữa trở về số âm đâu
~
Nếu không đưa em nó đến chỗ Hồng Phấn?
Ồ không không! Tuy rằng hiện tại cô bé còn bé lắm thế nhưng độ hại nước hại dân cũng đã hiển hiện ra rồi. Nguyễn đại công tử cũng không muốn có chuyện gì biến cố sẽ xảy ra lúc hắn không có mặt ở nhà. Dù cho Hồng Phấn bình thường điềm đạm trang nhã lắm thế nhưng lòng của phụ nữ kim dưới đáy biển, có người đàn bà nào là sẽ không có máu ghen đâu. Tốt nhất vĩnh viễn không để hai người này gặp mặt nhau đi thì hơn~
Như thế kết quả suy đi tính lại… Nguyễn Trọng Lăng u buồn phát hiện mình vậy mà chẳng có chỗ nào khác để lâu dài gửi gắm cô bé đang trên tay này cả. Hắn móa chẳng lẽ lại tới một lần chỗ Nguyễn quản gia xin thêm một tòa nhà nữa??? Khả năng lần trước có bà Hải Như và ông Trọng Kim chiến tranh lạnh mới may mắn thành công. Lần này đi xin liệu có thể được hay không a???
Càng chưa nói tới nếu đụng tới việc nhà cửa đất cát nơi Nguyễn quản gia hiển nhiên cũng liền đồng nghĩa với việc cô gái nhỏ tồn tại rất nhanh sẽ truyền tới tai hai ông bà ở nhà. Nói vậy mọi thứ chẳng phải vẫn là lộ tẩy rồi hay sao~ Đối với để cho Lâm Tam đối mặt ông Trọng Kim mà vẫn kiên trì bảo thủ bí mật cho hắn… Nguyễn đại công tử vẫn chưa có cái lòng tin ấy đâu này. Nói đi nói lại sớm muộn lộ tẩy vậy còn chẳng bằng đưa cô gái nhỏ về thẳng Nguyễn phủ ở đi còn nhẹ nhàng hơn
~
Haizzz! Tóm lại chuyện hiện tại cũng chỉ có thể đưa tạm cô bé đến ở tại quán trọ nào đó của Nguyễn gia ở bên ngoài rồi. Tiếp sau đó đợi một quãng thời gian kế hoạch kiếm tiền của Nguyễn đại thiếu gia có hiệu quả vậy hắn liền có thể tự mình mua một đám nhà ở để sắp xếp cô nàng.Thậm chí hắn còn có thể mua thêm vài tòa nhà đề phòng tương lai lại có chuyện như vậy xảy ra cũng được.
Ừm! Quyết định như vậy đi! Trước kiếm tìm nơi sắp xếp cô bé ở lại trước vậy. Sau đó nhanh nhanh trở về thương lượng với Hồng Phấn về việc kinh doanh ngày sau.
Tuy rằng lúc trước ở trong xưởng chỗ thành Nam Nguyễn đại công tử đã nói chuyện với vị Dư chủ quản kia yêu cầu hắn gia tăng sản lượng sản xuất cũng như mẫu mã kiểu dáng rồi thế nhưng chuyện tiêu thụ hàng hóa, giá bán, cách bán như thế nào Nguyễn đại công tử tất nhiên không thể đều giao tất cho hắn được.
Cũng đã đến lúc cần điều người tâm phúc tới trông coi mọi chuyện kinh doanh. Dù sao cũng là món tiền lớn, hành động kinh doanh đầu tiên của hắn không phải. Nhất định là không thể qua loa đấy!!!
Mà nói tới người tâm phúc đáng tín nhiệm vậy tất nhiên không còn ai khác ngoài Hồng Phấn cô nương rồi. Hiểu chữ biết nghĩa, đầu óc lại thông minh sắc xảo, tính cách bình tĩnh gặp chuyện không luống cuống, ánh mắt cũng coi như là lâu dài. Quan trọng nhất nàng ấy còn là người đàn bà của hắn. Như vậy mà còn không tin tưởng được vậy hắn sau này cũng đừng có mà tin tưởng được ai khác nữa. Chuyện hiện tại quan trọng như vậy đúng là không giao cho Hồng Phấn liền không còn có thể giao cho ai.
-Đi! Chúng ta trước hết đến Nguyễn gia tửu lầu ăn một bữa cơm cái đã
~
-Dạ vâng thiếu gia!
Hai chủ tớ một nói một hưởng ứng rất nhanh liền tuyển chọn con đường đi thẳng. Còn cô gái nhỏ bên cạnh?
Haizz! Thật đáng tiếc có vẻ như cô gái nhỏ này lại là một người câm. Nguyễn đại công tử đưa nàng đi chơi khắp phố cả buổi, mua đủ thứ đồ ăn đồ chơi cho nàng khả năng nàng ta ngoại trừ gật đầu lắc đầu cùng thỉnh thoảng cười khì khì ra liền một câu cũng không thể nói.
Nếu như không phải Nguyễn đại công tử hỏi gì đó nàng đều có thể logic gật đầu hoặc lắc đầu đáp lại chỉ sợ hắn đã sớm cho rằng đối phương là bị si ngốc bẩm sinh đây này. Có điều ngốc bẩm sinh không phải thế nhưng bị câm hẳn đã là sự thật chắc chắn. Hiện tại tuyển chọn chỗ ăn cơm trưa tất nhiên vì thế cũng không cần hỏi ý kiến của nàng làm gì.
Nguyễn đại công tử giao lưu với nàng nhiều như vậy tự nhiên đã rút ra được quy luật rõ rõ ràng ràng. Mỗi khi cô gái nhỏ không thích hoặc không muốn hắn làm thứ gì đó liền sẽ quẫy người để hắn biết được.
Tuy rằng hành động này so với kiếp trước trên địa cầu người câm dùng tay ám hiệu mịt mờ hơn rất nhiều thế nhưng dù sao cũng là không còn cách nào khác. Thế giới này hiện tại còn chưa có sáng tạo ra thứ ngôn ngữ tượng hình như thế cho quần thể người câm không phải sao? Mà dù cho cô gái nhỏ có biết sử dụng cách giao lưu tương tự Nguyễn đại công tử sợ rằng cũng mù tịt không hiểu được gì. Làm cũng chỉ là tốn công tốn sức mà thôi
~
Haizzz! Đáng tiếc một “mầm cây” tốt như vậy lại khuyết thiếu mất năng lực phát ra âm thanh. Ông trời cũng thật là quá bất công với cô gái nhỏ rồi. Có điều Nguyễn đại thiếu gia hơi hơi thay đổi chút ít dòng suy nghĩ liền cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì quá tồi tệ. Đâu đấy cũng chỉ là không thể nói nói mà thôi. Sau này liền cố gắng dạy nàng biết viết chữ là được rồi. Mỹ nhân không nói đôi khi cũng rất khiến người ta mê luyến thương tiếc đấy chứ đùa.
Càng quan trọng hơn là rất có thể bởi cô gái nhỏ trời sinh thiếu hụt nên gia đình nàng mới có thể đối xử với nàng không tốt như vậy. Mới có thể để nàng mặc loại quần áo bạc phếch không biết bao nhiêu tháng năm như thế. Nói chung chuyện như vậy tất nhiên là càng dễ