Mặt trời đã ngả quá trưa, ánh nắng chói chang chiếu sáng khắp cả con đường. Người người qua lại cũng không còn đông đúc như đoạn thời gian trước nữa. Trên con đường vắng vẻ ấy, Nguyễn đại công tử vừa đi vừa suy nghĩ không ngừng.
-Lâm Tam, ngươi nói bản đại công tử vừa rồi là mang theo một cô bé con tới tửu lầu để ăn cơm? Công tử ta trước đó vậy mà còn giữa phố xá đông người cưỡng ép mang người ta đi theo? Còn có mang theo cô bé kia đi chơi cả buổi, mua đủ thứ quà cho đối phương?
-Ngươi sẽ không là chính mình bị hoang tưởng đi???
-Lâm Tam! Ngươi cũng đừng có làm bản công tử sợ~ Một người sống sờ sờ ra như vậy bản công tử làm sao có thể nói quên liền lập tức quên đi được ngay như thế chứ?
Nguyễn đại công tử giọng nói mang theo nồng đậm sự nghi hoặc. Vẻ mặt hoang mang dường như không thể nào tin tưởng được những gì mà đối phương từng nói với mình. Trong đầu hắn tuy rằng lúc này mù mịt lẫn lộn như hồ dán, quên mất không ít chuyện đã xảy ra từ lúc công xưởng nơi thành Nam trở về. Thế nhưng cũng không thể nào tin nổi những gì mà Lâm Tam bên cạnh vừa thuật lại.
Thực sự lời đối phương nói ra quá không thể tưởng tượng nổi rồi~ Hắn vậy mà hoàn toàn không nhớ tới từng có xảy ra những chuyện như vậy đấy. Lại càng không có một chút xíu gì ấn tượng về cái cô bé con mà Lâm Tam vừa kể lại cả. Hơn nữa...
Một nhân sĩ xuyên việt thành đạt như hắn cái loại gì hình tượng người đẹp chưa từng thấy qua mà phải có ý đồ với một cô bé con chưa lớn lên cơ chứ. Hắn cũng không phải H loli (biến thái thích loli) có được hay không ??? Nhất định là có cái gì sai sót ở đây đấy!!! Nhất định là như vậy đấy!!! Nguyễn đại công tử âm thầm ủng hộ chính mình. Hắn mới sẽ không phải là H loli đây này!!! Nhất định không và không!!!
Cái quái gì đấy!!! Cái tên Lâm Tam này sẽ không phải là muốn hù dọa bản công tử đi à nha~ Nguyễn đại thiếu gia càng nghĩ trong lòng càng không khỏi sinh nghi. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Tam cũng càng ngày càng không thân thiện gì rồi.
Phía bên cạnh Lâm Tam tất nhiên đối với cái loại ẩn ý thái độ trên khuôn mặt của Nguyễn đại thiếu gia lúc này quả thực quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Đây chính là công tử nhà hắn lại muốn chuẩn bị đánh đập tàn nhẫn hắn mới có tiết tấu đây mà~ Có điều không thể cứ để y nguyên như vậy được. Phải mau mau giải thích đi thôi!!! Lâm Tam vì vậy lần nữa vội vàng lên tiếng nói chuyện.
-Công tử! Những việc mà con vừa nói với ngài cũng không phải chỉ có mình con nhìn thấy. Rất nhiều người xung quanh cũng đều có thể làm chứng.
-Công tử người trước đó thực sự là vẫn luôn cùng cô bé con ấy ngồi cùng nhau trong gian phòng đấy!!! Rất nhiều người cũng đều thấy ngài ôm cô bé ấy vào trong tửu lầu.
-Cũng chính là sau đó con vừa chạy xuống nhà bếp kêu lên ít đồ ăn trở về công tử người mới bắt đầu không nhớ được mọi chuyện~ Cô bé kia cũng tự dưng biến mất. Hơn nữa….!^%[email protected]^@%^&!#^%^
Lâm Tam vẻ mặt run run sợ sệt, đau khổ tiếp tục kể chuyện. Tình huống của hắn trải qua cũng quả thật quỷ dị không kém. Hắn rõ ràng là chạy xuống lầu đi gọi thức ăn đấy, thế nhưng thời điểm đi lên lại kì quái đi mãi đi mãi cũng không tìm thấy được cửa vào gian phòng của công tử hắn. Chuyện cứ y như là gặp phải quỷ đánh tường trong truyền thuyết vậy. Tình huống quả thật kinh khủng tới nỗi làm hắn sợ hãi phát khóc đi lên được. Cả người khi đó run run ngồi bệt xuống đất không biết phải làm sao!
Thế nhưng đang lúc hắn ngồi bệt xuống đất nước mắt nước mũi chảy dài, ấy vậy mà đột nhiên phát hiện ngay cạnh chỗ mình đang ngồi lại chính là cửa phòng nơi công tử hắn ở lại. Chuyện tưởng rằng cứ thế là xong ai ngờ hắn vừa vào đến nơi Lâm Tam liền phát hiện công tử của hắn vậy mà mất trí nhớ rồi. Cô bé con kia cũng biến mất tăm luôn rồi. Này… Lâm Tam cũng đã không còn từ ngữ nào nữa để có thể miêu tả được tâm trạng sợ sệt của chính mình vào thời điểm ấy vậy.
Hắn meo meo đấy!!! Hù chết nhau đi à nha
~
-Ngươi đừng có mà trêu chọc ta. Cả cái tầng ba cũng chỉ có bốn năm gian phòng. Ngươi… ngươi làm sao có thể tìm mãi mà không thấy cửa phòng được!!!
Nguyễn đại công tử âm thanh quái quái lại run run quát.
-Thật vậy mà công tử!!! Con xin thề đấy! Con mà nói sai lấy nửa câu trên trời liền đánh xuống sấm sét đánh chết con đi được rồi!!!
-ĐUỲNH !!!
-Rào rào rào….
~
-A! Mưa rồi!!! Mưa to rồi!!! Về nhà mau mau đi thu quần áo thôi
~
-Hu hu… Đợi em với! Em cũng muốn đi thu quần áo nữa~ Đợi em với…[email protected]#^@^#%^&
Nguyễn đại thiếu gia: "................."
Lâm Tam: ".................."
...
Trên trời đột nhiên nổi lên một tiếng sấm rõ to. Mưa như trút nước khoảnh khắc liền ào ào rơi xuống mặt đất. Một đám trẻ con hô hào nhau vừa tắm mưa vừa miệng la hét không ngừng.
Nguyễn đại thiếu gia cũng không còn có tâm tình quan tâm đã bị dọa phát sợ Lâm Tam, hắn hiện tại chỉ mong trên người mình tại sao không mọc lên lấy cái tên lửa đẩy để chạy đi cho nó nhanh cơ chứ. Cả người hắn giờ đang vội vã tăng hết tốc độ, chạy thật nhanh muốn tìm tới một nơi để trú mưa. Trong đầu thì ông ông vang lên lấy lời nói vừa rồi của Lâm Tam cùng với câu chuyện quỷ quái mà đối phương vừa kể.
“Thật vậy mà công tử!!! Con xin thề đấy! Con mà nói sai nửa câu trên trời liền đánh xuống sấm sét đánh chết con đi được rồi!!!”
Và thế là trên trời đánh xuống sấm sét muốn đánh chết thằng trời đánh thánh đâm tên là Lâm Tam ấy thật!
Nguyễn đại công tử lúc này quả thực sợ rồi. Hắn meo meo đấy!!! Quả thật chưa biết gì là sợ như hôm nay~ Thậm chí trước lúc này bởi vì từng chết qua một lần hắn còn cho rằng mình là kẻ không sợ trời không sợ đất, đến chết cũng đã chơi qua một lần thì còn sợ cái meo meo gì…!!!
Thế nhưng lúc này hắn thật sự bị dọa cho phát sợ. Cái thế giới này cũng quá ư linh nghiệm rồi đi. Thề thốt vừa mới nói ra khỏi cửa miệng cũng đã có thể như nguyện linh ứng. Nguyễn đại công tử rất không muốn tiếp tục ở đây chơi nữa rồi. Nguyễn đại công tử muốn về thế giới cũ, muốn sống ở thế giới bình thường cơ! Nguyễn đại công tử vì vậy muốn chạy thục mạng rời đi thật xa thật xa khỏi cái nơi quá đáng sợ này
~
Xa xa phía sau...
Lâm Tam vừa rồi cũng đồng dạng nghe thấy tiếng sấm sét đánh ầm ầm liên hồi ngay trên đỉnh đầu mình. Cả người hắn lập tức liền càng bị dọa sợ muốn đái ra quần luôn, Hắn cũng không dám tiếp tục ở lại nơi đó đứng đấy một mình. Miệng ồn ào vừa muốn lên tiếng la hét vậy mà bị nước mưa xối xả hắt thẳng vào mồm, rầm rì không nghe rõ lấy được một tiếng.
Tất cả xảy ra dường như là ông trời chủ định muốn bắt hắn câm miệng lại vậy. Bước chân của hắn vì thế lại càng kiên định hơn đuổi gấp theo đuôi Nguyễn đại công tử ở phía trước. Nhìn qua quả thực dường như là đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng trước mắt vậy. (Hoặc có lẽ là muốn kéo lấy một thằng nữa chết theo chăng?). Dù sao thì truy đuổi của hai người bọn họ đều không có lấy một chút tiếng động! Tình cảnh nhìn qua còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị ở trên địa cầu nhiều!!!
-Lâm Tam! Ngươi đừng đến đây! Đừng có đến đây!!!... AAAA!!!! Sấm sét là do ngươi gọi tới! Ngươi con mẹ nó cũng đừng có mà