Edit: Heo
Giản Mộ mừng tít mắt, nắm chiếc hộp đựng nhẫn, niềm vui đều thể hiện trực tiếp trên mặt anh.
“Ngốc rồi?” Lòng bàn tay của Tạ Bắc Vọng di chuyển đến trước mắt Giản Mộ, nhanh chóng bị Giản Mộ giữ chặt.
“Không ngốc.
”
Lấy chiếc nhẫn ra, Giản Mộ từ từ đeo nó vào ngón áp út của Tạ Bắc Vọng.
Các ngón tay của Tạ Bắc Vọng mảnh khảnh, các khớp ngón tay rõ ràng, mang vào hợp không chịu được, Giản Mộ vốn là vòng nhẫn cũng đẹp mắt không được, Giản Mộ nắm tay hắn cười ngây ngô vài giây, lại bị tay trái Tạ Bắc Vọng bắt lại.
“Tới tôi.
”
Tương tự, Tạ Bắc Vọng cũng giúp Giản Mộ đeo nhẫn, đan hai tay vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, khiến Giản Mộ nóng bừng, khoé mắt chớm đỏ, anh nhanh chóng cúi đầu không dám để Tạ Bắc Vọng nhìn ra manh mối, nhưng Tạ Bắc Vọng là ai, làm sao Giản Mộ có thể né được hắn.
“Khóc cái gì?” Hắn khẽ cười một tiếng, nâng cằm Giản Mộ lên, “Sao thích khóc thế?”
Ngón tay cái lau đi giọt nước mắt nhạt nhòa trên khóe mắt Giản Mộ, giây tiếp theo Giản Mộ bắt đầu phản bác: “Em không thích khóc.
”
Đeo chiếc nhẫn mà cũng rơi lệ thì thật quá đàn bà rồi, nhưng Giản Mộ không khống chế được, tình cảm cũng giống như nước ở nguồn, không phải nói ngừng là ngừng được.
Tạ Bắc Vọng không muốn nhìn thấy những trò đùa của Giản Mộ, hắn đã ôm người vào lòng, cúi đầu hôn lên má Giản Mộ, “Loại chuyện này không đáng khóc.
” Hắn hạ giọng, cắn vào vành tai của Giản Mộ, “Lần sau khóc trên giường.
”
Giản Mộ thúc cùi chỏ, ấn mạnh vào bụng ** Tạ Bắc Vọng.
Tạ Bắc Vọng mỉm cười buông người ra, cầm tay trái của Giản Mộ nắm lại, cầm lấy điện thoại trên máy tính để bàn, nói: “Chụp ảnh lưu lại.
”
“Chụp ảnh tự sướng à?” Giản Mộ dụi mắt, xấu hổ vén tóc mái.
Tạ Bắc Vọng lắc đầu, bật máy ảnh nhắm vào tay hai người, “Chụp nhẫn.
”
“Ồ.
”
“Muốn chụp ảnh không?”
“Em không muốn.
” Giản Mộ nói.
Tạ Bắc Vọng mỉm cười, chụp vài tấm liên tiếp và quay ngược máy ảnh, “Bảo bối, nhìn vào máy ảnh.
”
“Hả?” Mắt Giản Mộ mở to, môi khẽ mở, Tạ Bắc Vọng nhanh chóng nhấn nút chụp để cố định bức ảnh.
Giản Mộ đờ đẫn, “Em vẫn chưa sẵn sàng.
”
“Thật xinh đẹp,” Tạ Bắc Vọng nói, “đại minh tinh phải tự tin vào bản thân một chút.
”
Kỳ nghỉ của Tạ Bắc Vọng sắp đến, chiến lược của Giản Mộ cũng vừa được hoàn thành, hai người quyết định đến một thành phố lân cận để ở trong hai ngày.
Giản Mộ trực tiếp lấy sim điện thoại ra, không chỉ của mình, thậm chí còn giữ sim điện thoại của Tạ Bắc Vọng bên mình.
“Cần thiết không?”
“Cần.
” Giản Mộ trịnh trọng nói: “Hiếm thấy có dịp đi nghỉ, nếu có việc bị gọi về thì chả đáng tẹo nào.
”
Kỳ nghỉ của Giản Mộ sắp kết thúc, khi trở về phải bắt đầu chạy thông báo, phim truyền hình mới cũng phải vào tổ, về cơ bản hai người sau này sẽ không có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Giản Mộ không nỡ.
Tạ Bắc Vọng đương nhiên hiểu anh, dù sao cũng đã