Edit: Heo
Hai người không làm đến cuối cùng, bởi vì chứng nghiện sạch sẽ của Tạ Bắc Vọng phát tác, sau khi làm một trận qua loa trên ghế sô pha, Giản Mộ gói quần áo, gọi phục vụ phòng đến để đổi ga trải giường.
Vì để tránh cho bị nhìn thấy, Tạ Bắc Vọng đi bệ cửa sổ ngồi hút thuốc, chờ người đổi ga trải giường rời đi, Giản Mộ mở cửa kính ban công, Tạ Bắc Vọng vừa hút xong một điếu thuốc, hắn ấn tia lửa vào gạt tàn, phủi nhẹ vào bụi bẩn trên tay của mình.
“Buổi tối nghỉ ở đây sao?” Giản Mộ khoanh tay dựa vào cửa kính, ánh mắt lấp lánh nhìn Tạ Bắc Vọng.
“Tiểu Hà lập tức tới ngay.
” Tạ Bắc Vọng kéo cổ Giản Mộ, ấn một nụ hôn lên anh, “Gọi cho tôi nhiều hơn.
”
“Ồ.
”
Tạ Bắc Vọng vội vàng quay về, thời gian trễ nải cũng không ít, chờ người rời đi, Giản Mộ mở ra điện thoại di động ra nhìn, sắp hừng đông rồi.
Nhưng Giản Mộ không hề buồn ngủ, cực kì có tinh thần, bị câu nói kia của Tạ Bắc Vọng quấy rầy không ngủ được, trằn trọc hồi lâu, anh chỉ có thể dùng điện thoại di động vào Weibo.
Sau khi quét hotsearch, anh nhanh chóng logout và gửi một tin nhắn cho Lâm Đông.
Giản Mộ: Anh nói cái gì với Tạ Bắc Vọng?
Đợi một lúc không thấy Lâm Đông trả lời, ước chừng người đã ngủ, Giản Mộ gửi một tin nhắn khác cho Tạ Bắc Vọng.
Giản Mộ: Tiểu Hà tới chưa?
Tạ Bắc Vọng: Lên xe rồi.
Giản Mộ: Ừm, đi đường cẩn thận.
Tạ Bắc Vọng: Ừ.
Giản Mộ nắm lấy ngón tay của mình, suy nghĩ nên gửi gì tiếp, thì Tạ Bắc Vọng đột nhiên gửi voice chat.
Giản Mộ ngẩn người một chút, vùi mình vào chăn bông, bật lên.
Nghe thấy không phải là giọng của Tạ Bắc Vọng, mà là tiếng nhạc nhẹ phát trong xe.
Giản Mộ:?
Tạ Bắc Vọng: Đi ngủ sớm đi.
Giản Mộ: Ồ.
Giản Mộ cào xé ruột gan, nhạc nhẹ làm sao có thể dỗ ngủ được.
Giản Mộ: Anh ở đây bao lâu?
Tạ Bắc Vọng: Hai ngày.
Giản Mộ: Trước khi đi lại đến chứ?
Tạ Bắc Vọng: Không nỡ rời tôi à?
Giản Mộ cắn chặt răng, một từ “Ừ” đánh ra đến nửa ngày vẫn không gửi đi.
Một lúc sau, Tạ Bắc Vọng gửi một tin nhắn.
Tạ Bắc Vọng: Không có thời gian ở lại, lịch kín rồi.
Giản Mộ: Được rồi, tôi đi ngủ đây.
Tạ Bắc Vọng: Ừm.
Giản Mộ oán hận đập giường, ném điện thoại sang một bên, chôn đầu vào gối.
Loay hoay một hồi lâu trên giường, Giản Mộ cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa thì đột nhiên thức tỉnh.
Tin chắc rằng mình không nghe nhầm, Giản Mộ trở mình và rời khỏi giường.
Đã muộn như vậy, có lẽ nào Tạ Bác Vọng hồi mã thương?
Tự biết Tạ Bắc Vọng không thể làm chuyện như vậy, nhưng Giản Mộ vẫn mơ hồ mong chờ, dù gì thì hôm nay Tạ Bắc Vọng cũng không bình thường, làm một hành vi ngây thơ như vậy là hợp lý.
Cất bước để mở cửa, khi nhìn thấy có người đến nét mặt của Giản Mộ nhanh chóng chìm xuống,