Edit: Heo
Tạ Bắc Vọng phái Tiểu Hà – người đến đưa điểm tâm rất nhanh.
Trong lúc Giản Mộ đang quay, Lâm Đông đã đẩy xe hàng trở vào.
Thùng giấy lớn chứa đầy những chiếc bánh nhỏ được đóng gói, đóng gói rất tinh xảo, Lâm Đông giao nó cho nhân viên hiện trường để nhân viên giúp phân phát, anh ta mang một bản riêng đến bên cạnh Giản Mộ.
“Một mình.” Lâm Đông bưng cái hộp to không rõ ràng, Giản Mộ dù muốn xem cũng không thấy.
“To thế?”
Giản Mộ nhận lấy nó, tưởng đó là một chiếc bánh lớn, “Có dao cắt không? Chúng ta chia nó ra đi.”
Khi nói chuyện, Giản Mộ mở hộp ra, để lộ cảnh tượng bên trong, anh dừng tay lại, đổi ý nói: “Anh đi ăn ở bên đó đi.”
“Hả?” Lâm Đông nghe xong thì ngẩn ra, khả năng đổi ý của Giản Mộ có thể so với tên lửa rồi.
Anh ta cũng không tham lam đồ trên tay Giản Mộ, dù sao bánh ngọt ở hiện trường cũng đã nhiều rồi, có thể nhiều hơn cũng nên, nhưng Lâm Đông rất tò mò về phần của Giản Mộ, anh ta nghiêng mặt nhìn, Giản Mộ thoải mái tùy ý cho anh đánh giá.
Trong hộp là sáu món tráng miệng với nhiều phong cách khác nhau.
Giản Mộ trước khi giảm cân rất muốn ăn, anh nhớ mình có oán giận dăm ba câu với Tạ Bắc Vọng.
Món tráng miệng chưa được đưa vào miệng, Giản Mộ đã tự mình cảm nhận được vị ngọt.
“Tạ tổng định vỗ béo cây rụng tiền là cậu sao? Quá nuông chiều.
Ăn hết đống này mất nửa năm mới hấp thụ được.” Lâm Đông thở dài giả vờ lắc đầu.
Giản Mộ không có biểu hiện gì, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chiếc bánh, trước tiên gửi cho Tạ Bắc Vọng, sau đó trực tiếp đăng lên Weibo.
Sau khi đăng tải, bất kể phản ứng của người hâm mộ như thế nào, liền offline ngay lập tức, không chút lưu luyến.
“Tốt xấu gì cũng nên tự sướng chứ?” Lâm Đông lướt lên Weibo, không thể chịu nổi phong cách đơn giản và thô bạo của Giản Mộ.
Giản Mộ chọn hai món yêu thích trong hộp bánh, sau đó đẩy phần còn lại cho Lâm Đông, “Có thể chia ra.”
Lâm Đông ôm hộp chân trước vừa mới đi, chân sau Tạ Bắc Vọng liền nhắn tin tới.
Tạ Bắc Vọng: Ăn ngon không?
Giản Mộ: Còn chưa ăn.
Giản Mộ: Nhìn đã rồi ăn.
Tạ Bắc Vọng: Nhiều món tráng miệng mà, ăn không hết đừng miễn cưỡng.
Giản Mộ: Cũng không phải là kẻ ngốc.
Giản Mộ: Làm sao anh biết nhiều món tráng miệng?
Giản Mộ đợi một chốc không nhận được hồi âm, buộc phải làm việc.
Nhân viên công tác đều tưởng Giản Mộ mua bánh ngọt, đem ân