#Thông báo: Editor Thiên Dạ sẽ đổi tên thành editor Tiêu Tiêu để trùng với bút danh của mình.
Vốn không định edit nữa để tập trung sáng tác truyện nhưng vì lỡ hố rồi, với có các bạn độc giả ủng hộ nên mình sẽ tiếp tục edit bộ này!
Tin vui cho các bạn yêu thích Y Hậu Khuynh Thiên và tác giả Tiêu Thất Gia nhé:))
Edit: Tiêu Tiêu
"..." Tiểu Mễ im lặng, nó làm sao có cảm giác sự việc đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ...
...
Trong sương phòng cổ kính, nam nhân giống như đang trừng phạt đem nữ nhân nhét vào tứ trụ trên giường lớn, che thân ép xuống, thanh âm trầm thấp mà hung ác.
"Ngươi lại tiếp tục lừa gạt bổn vương?"
Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, để xem nữ nhân này làm sao giải thích với hắn!
Bạch Nhan cười.
Nụ cười của nàng rất đẹp, diễm tuyệt thiên hạ.
Đột nhiên, nàng vươn tay ôm lấy cổ Đế Thương, đặt lên đôi môi nam nhân.
Đôi môi ấm áp kia để đầu nam nhân oanh một tiếng nổ tung, nhiệt huyết trong thân thể sôi trào, bàn tay của hắn ôm thật chặt eo nhỏ nhắn của nữ tử, đặt một nụ hôn sâu hơn.
"Tiểu Nhan..." Thanh âm nam nhân khô khốc khàn khàn, đôi mắt phượng hẹp dài dấy lên dục vọng, môi hắn buông lỏng môi Bạch Nhan, chuyển qua tai của nàng, "Đây là ngươi tự tìm..."
Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là đem nữ nhân này ăn sạch sẽ, hắn nghiễm nhiên không trông thấy đôi con ngươi thanh minh của nữ tử xẹt qua một đạo lãnh mang.
Môi của nàng tinh tế tỉ mỉ mỹ diệu như thế, để hắn hôn cỡ nào cũng không đủ...
Chỉ là...
Thời điểm Đế Thương đang hôn bỗng dưng lại chịu đựng, hắn mặt mày bá khí, ánh mắt dừng lại khuôn mặt nữ tử chứa ý cười: "Ngươi làm cái gì với bổn vương?"
"Không phải ngươi muốn ngủ với ta sao?" Bạch Nhan thuận thế rời khỏi sự giam cầm của hắn, làm đầu tóc nàng rối bời, khóe môi vẫn giương lên nụ cười, "Cho nên ta mới bôi lên môi một lớp độc, vừa vặn độc kia có thể làm cho ngươi trong vòng ba tháng không thể có phản ứng."
Sắc mặt Đế Thương đen lại, nhìn môi đỏ của Bạch Nhan, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, giọng nói so với lúc trước khàn khàn hơn mấy phần.
"Ngươi tính kế bổn vương?"
Đế Thương hắn cả
đời này chưa bị người tính đến, vậy mà vẫn bị nằm trên tay nữ nhân này!
"Đây không phải là tính kế, chỉ là tự vệ mà thôi!" Bạch Nhan cong khóe môi: "Ta am hiểu cứu người cũng am hiểu dùng độc, bởi vậy, lần thứ nhất ngươi muốn làm loạn với ta, ta đã chuẩn bị loại độc này, không biết mùi vị như thế nào?"
Trong lòng nam nhân đã xúc động nhưng vì độc dược nên thân thể của hắn không thể phản ứng, tư vị này, sợ là bất kỳ nam nhân nào cũng không chịu nổi.
"Bạch Nhan!"
Đế Thương nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi là người thứ nhất... có thể thành công tính kế lên người bổn vương! Cho nên, ý định lúc đó để ngươi sinh mười nhi tử cho bổn vương, bổn vương thu hồi lại!"
Bạch Nhan nhíu mày, gia hỏa này có ý định từ bỏ rồi?
Đáng tiếc, nàng quá mơ mộng hão huyền.
Ý tưởng này vừa dứt, giọng nói tức giận của nam nhân lại lập tức truyền đến.
"Ngươi phải sinh cho bổn vương mười nhi tử, tiếp đó sinh thêm mười nữ nhi!"
Thù mới hận cũ, nhất định hắn phải hung hăng trừng phạt nữ nhân này!
Bạch Nhan giơ tay đem màn kéo xuống, tấm màn trắng trong suốt bao quanh thân thể của nàng, cứ như thế ẩn ẩn hiện hiện càng vô cùng mỹ diệu.
"Mỹ nhân nhi," khóe môi Bạch Nhan giương lên, nâng cằm Đế Thương, nụ cười kia tà tứ, thân thể càng thêm dán chặt vào người hắn: "Nghĩ muốn trả thù ta? Nhưng không hề dễ như vậy, ngươi vẫn nên từ bỏ đi."
Đế Thương cảm nhận được nhiệt độ của nữ tử, hô hấp của hắn nặng nề, hơi thở cũng mang theo luồng hơi cực nóng.
"Bạch Nhan, nếu ngươi cứ tiếp tục trêu chọc bổn vương, bổn vương đây cũng không ngại dùng tay!"