Edit: Tiêu Tiêu
Ánh mắt Vu Dung ban đầu là kinh ngạc rồi biến thành hoảng sợ, giọng nói sắc nhọn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta chỉ muốn hù dọa ngươi một chút, không nghĩ tới ngươi lại tưởng thật, Bạch gia sau này đều là của cữu cữu, bản Bảo Bảo không nỡ đến đốt tài sản của cữu cữu đâu."
Cữu cữu nói, sở dĩ hắn không rời khỏi Bạch gia là vì không muốn Bạch gia nhờ bà ngoại mà phát đạt lên bị mấy nữ nhân thối này cướp mất.
"Ngươi..." Vu Dung cắn răng một cái, lửa giận ngập trời chỉ vào Bạch Tiểu Thần: "Ngươi dám hù dọa ta?"
"Nếu ngươi cậy vào đó mà không đi, vậy bản Bảo Bảo liền hỏa thiêu nhà của ngươi."
Bạch Tiểu Thần tuy tuổi nhỏ nhưng bá khí tự nhiên mà thành, ngữ khí của hắn không giống như quá khứ mềm mại, ngược lại mang theo cứng nhắc.
"Ngươi cho rằng đã tới Bạch gia chúng ta, ngươi còn có cách ra khỏi hay sao?" Vu Dung hung tợn cắn răng: "Chờ ông ngoại ngươi trở về, ta lập tức sẽ để hắn giáo huấn ngươi!"
Nói xong lời này, Vu Dung hừ một tiếng rồi mang theo đám thị vệ quay người rời đi, "phịch" một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Đợi sau khi rời khỏi phòng, sự phẫn nộ của Vu Dung liền chuyển sang bọn thị vệ: "Quả nhiên là một đám rác rưởi, ngay cả đứa nhỏ cũng không giải quyết được!"
"Phu nhân..." Một hộ vệ yếu ớt hồi bẩm: "Con mèo bên cạnh đứa nhỏ kia, hình như là yêu thú, không biết nó làm gì với thuộc hạ, chúng ta ngay cả cử động cũng không động được."
Yêu thú!
Hai chữ này làm ánh mắt Vu Dung âm trầm mấy phần, hừ lạnh nói: "Xem như là yêu thú cũng phân ra mạnh yếu, một con tiểu miêu thôi, có thể làm ra bản sự lớn gì? Chờ Chấn Tường trở về, ta muốn để hắn hung hăng giáo huấn tiểu súc sinh này!"
Vừa nghĩ đến những lời kia của Bạch Tiểu Thần, sắc mặt Vu Dung lại khó coi thêm mấy phần...
Vào đêm.
Trăng như nước.
Vu Dung chờ cho Bạch Chấn Tường trở về, nhưng cố tình Bạch Chấn Tường vì Bạch Chỉ mà bôn ba tứ phía, đến giờ vẫn chưa về.
Đúng lúc này, từ trong sân một ánh lửa bốc lên đến tận trời, đem toàn bộ Bạch gia sáng tới nổi bật.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Vu Dung lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi hỏi.
"Phu nhân."
Bỗng
nhiên, một thị vệ mạnh mẽ xông vào, trước ánh mắt bức người kia "phù phù" hai tiếng quỳ rạp xuống đất: "Hình như nhà kề của thiếu gia xảy ra hỏa hoạn."
Nhà kề của Bạch Tiêu?
Đó không phải chỗ ở của Bạch Tiểu Thần sao?
Ánh mắt Vu Dung bỗng nhiên trầm xuống, nghiêm nghị quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, tranh thủ thời gian cứu hỏa!"
Mặc dù nàng ta hận Bạch Tiểu Thần, nhưng nếu để Bạch Tiểu Thần bỏ mình trong hỏa hoạn, tổn thất với nàng cũng không phải là ít.
"Vâng, phu nhân."
Thị vệ nhận lệnh lui ra, nhất thời, toàn bộ Bạch gia đều truyền ra âm thanh cứu hỏa.
...
Gần Bạch Tiểu Thần nhất đương nhiên là Bạch Tiêu, lúc hắn phát hiện ra ánh lửa ở bên cạnh, hắn chạy ra thật nhanh, phóng về phía biển lửa.
Hộ vệ Bạch gia nhìn thấy Bạch Tiêu tới gần, lập tức chặn trước mặt hắn, ngăn cản đường đi của hắn.
"Thiếu gia, ngươi không thể đi vào."
"Cút!"
Hai tròng mắt Bạch Tiêu dâng lên lửa giận, ngữ khí băng lãnh: "Đừng để ta nói lại lần thứ hai!"
Trong phòng chính là cháu trai hắn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nếu như Thần Nhi thực sự gặp nguy hiểm ở Bạch gia, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho chính mình!
"Thiếu gia, hiện giờ lửa cháy rất mạnh, ngươi không thể đi vào."
Oanh!
Thị vệ vừa nói xong, một quyền đã đập vào ngực hắn, đánh bay hắn ra ngoài.
"Nếu Thần Nhi xảy ra chuyện, ta muốn để Vu Dung chôn cùng!"
Hắn ném xuống câu này xong liền muốn xông vào biển lửa, ngay lúc này, một giọng nói mềm mại truyền tới từ phía sau khiến thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.