Thậm chí, vì một nụ cười của mỹ nhân, không tiếc vượt qua muôn sống ngàn núi, xâm nhập hung địa, chỉ vì tìm dược liệu mà nàng cần.
"Tiểu công chúa, thuộc hạ ngược lại cảm thấy, bọn họ giống như đang liếc mắt đưa tình..." Thị vệ hơi run nơm nớp lo sợ nói.
Sở Y Y trừng thị vệ một cái: "Ngươi gặp qua liếc mắt đưa tình sẽ chặt tay? Đừng quên ngươi là người thánh địa, hẳn là nên ủng hộ lão ca ta, ta mặc kệ, ngươi lập tức chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết thư cho lão ca."
Mặc dù Bạch Nhan không cho phép nàng nói chuyện này cho Sở Phong Dật, ngay cả mấy tên trưởng lão cũng không được nói, nếu không, lần này không phải chỉ mình nàng tới Lưu Hỏa quốc.
"Hả? Nhưng thiếu chủ còn đang bế quan..." Thị vệ trợn tròn mắt, thận trọng nói.
Sở Y Y giận lên đánh vào đầu thị vệ: "Thần Nhi bị phụ thân tìm được, tẩu tử tương lai sắp bị cướp đi, còn bế quan cái gì?"
Thị vệ bị dọa tới mức không dám nói nữa, vị tiểu công chúa một khi đã quyết định thì không có người ngăn cản được.
Hắn cũng không quên nhắn nhở tiểu công chúa một câu, thiếu chủ đang bế quan, xem như nàng có truyền tin cũng không liên quan tới hắn đâu.
Dựa vào đầu óc của Sở Y Y không nhận ra chuyện này, nàng hào hứng vội vàng đi viết thư, đợi tới lũ Sở Phong Dật biết tin, thì đã rất muộn...
...
Trong hậu viện, trên đình giả sơn.
Gió nhẹ lướt qua, hồng y khẽ bay, sắc mặt Bạch Nhan khó coi nhìn chằm chằm nam tử yêu nghiệt trước mặt, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ta cho phép Thần Nhi thừa nhận ngươi là cha rồi, nếu ngươi muốn tìm thì tìm Thần Nhi mới đúng, vì sao hết lần này tới lần khác toàn tới chỗ ta?"
Đế Thương cười lạnh một tiếng: "Thù ngươi cưỡng gian bổn vương, bổn vương chưa tính xong với ngươi, cả đời này chúng ta sẽ dây dưa không dứt!"
Bạch Nhan hơi chán nản, ai bảo khi đó nàng không để ý tình huống mà cưỡng gian hắn?
"Bạch Nhan, Thần Nhi chỉ có thể nhận bổn vương làm cha, mà ngươi cũng chỉ có thể có một nam nhân là bổn vương." Nam nhân tiến hai bước tới chỗ Bạch Nhan, bá đạo vuốt cằm
nàng, chạm vào môi đỏ, khóe môi câu lên một đường cong: "Bổn vương đã đáp ứng ngươi không cướp Thần Nhi đi, vậy ngươi nhất định phải là thê tử bổn vương."
"Ngươi muốn một đời một thế một đôi, bổn vương cũng có thể cho ngươi!"
Ngươi muốn một đời một thế một đôi, bổn vương cũng có thể cho ngươi!
Ngón tay Bạch Nhan đột nhiên run lên, nhưng sắc mặt không thay đổi, dường như không bị câu nói này đả động tới.
Tiếp đó, Đế Thương buông lỏng tay ra: "Bây giờ ngươi không chấp nhận cũng không liên quan, bổn vương có thể cho ngươi thời gian, nhưng, lần này bổn vương tới tìm ngươi là muốn ngươi tiếp tục trả nợ..."
Bạch Nhan ngẩng đầu, nàng há miệng muốn nói chuyện, môi nam nhân đã đè xuống, bàn tay lớn ôm chặt thắt lưng, để ngực nàng mạnh mẽ dán chặt vào ngực hắn.
Nụ hôn này rất sâu rất dài, đợi đến khi Bạch Nhan cắn một cái, hắn mới buông nữ tử trong ngực ra, trầm thấp cười một tiếng: "Tiểu Nhan, môi của ngươi thật có ma lực, làm cho bổn vương càng ngày càng mê đắm..."
"Cút!"
Bạch Nhan giận không rõ, quát to một tiếng.
Nam nhân này tìm đến nàng, chỉ vì hôn?
Lần này Đế Thương lại không quá dây dưa, hắn đưa tay vén tóc trên trán Bạch Nhan, tại cái trán trơn trắng bóng của nàng đặt xuống một nụ hôn.
"Ngươi còn thiếu ta sáu cái, ngoan ngoãn chờ ta tới tìm ngươi."
Toàn thân Bạch Nhan chấn động, nàng đã quen Đế Thương bá đạo, đây là lần đầu tiên... nhìn thấy một mặt ôn nhu của hắn.
Đương lúc Bạch Nhan muốn mở miệng, nam nhân đã mau chóng biến mất, trên giả sơn, chỉ còn lại mình nàng, gió nhẹ lướt qua, tóc xanh bay múa.