Loại người không đặt lợi ích của Bạch gia lên hàng đầu, vĩnh viễn không xứng đáng làm nhi tử của Bạch Chấn Tường này!
"Lam gia cũng không phải cái gì tốt, Thương Vương bức bách ta trả đồ cưới, bọn họ lại không ai ra mặt nói một câu giúp ta! Chỉ cần bọn hắn nói không muốn, chẳng lẽ Thương Vương còn muốn ta trả hay sao?" Bạch Chấn Tường nghiến răng nghiến lợi, thần sắc trấn định.
Vu Dung nhếch môi, cái nàng muốn chính là kết quả này, chỉ cần tâm Bạch Chấn Tường hoàn toàn hướng về nàng, nàng không cần sợ Bạch Nhan.
Cho dù khi nàng đối nghịch với Bạch Nhan, thế nhân có đứng về phe Bạch Nhan, cũng chỉ vì chuyện năm đó nàng làm bị bại lộ mà thôi!
Nhưng Bạch Chấn Tường thì không giống thế! Nếu Bạch Nhan ngỗ nghịch bất hiếu, nước bọt của thế nhân có thể khiến nàng ta chết đuối!
"Dung Nhi, trước mắt ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, chú ý thân thể, sau đó ta sẽ đón Chỉ Nhi về, để mẫu nữ (mẹ con) các ngươi đoàn tụ."
Đáy lòng Bạch Chấn Tường tê rần, Bạch Chỉ ở hình ti chịu rất nhiều thương tổn, nếu ở nơi khác thì đã tốt, chỉ hi vọng đừng làm hỏng gương mặt kia.
Nếu không, hắn sẽ thua lỗ lớn!
Phân phó nha hoàn vài câu, Bạch Chấn Tường lập tức chạy tới hình ti, nhưng lúc này hình ti chưa có người ra, hắn chỉ có thể đứng ở cổng mà chờ.
Một lần chờ, chính là từ lúc mặt trời lên cao cho đến bình minh hôm sau, mới có một hộ vệ đi ra, kinh ngạc nhìn đôi mắt gấu mèo của Bạch Chấn Tường: "Bạch gia chủ, tại sao ngươi lại ở đây?"
Khóe miệng Bạch Chấn Tường giật một cái, ngăn lại nội tâm tức giận, nói: "Thương Vương đã đồng ý, chỉ cần ta trả lại đồ cưới, sẽ để nữ nhi của ta ra khỏi hình ti, ta tới đây đón nữ nhi về."
Ánh mắt hộ vệ càng thêm kinh ngạc: "Bạch gia chủ, Bạch Chỉ đã được đưa về rồi, ngươi không biết sao?"
"Cái gì?"
Bạch Chỉ được thả ra, tại sao hắn không biết? Bạch gia cũng không phái người thông báo cho hắn?
Chẳng lẽ... mình đã phí công ngồi đợi cả một tối?
Sắc mặt Bạch Chấn Tường rất khó coi, hắn không đáp lại, quay người trở về.
Đương
nhiên hắn không biết, Bạch Chỉ cũng vừa tiếp xong vị khách cuối cùng, mới được người Phượng Lâu thả về.
Lúc hắn trở về Bạch gia, đúng lúc bắt gặp Bạch Chỉ thất tha thất thiệt đi về...
"Phụ thân!"
Vừa trông thấy Bạch Chấn Tường, Bạch Chỉ ủy khuất chảy nước mắt, bước chân loạng choạng, ngã xuống đất.
"Chỉ Nhi!" Bạch Chấn Tường sợ hãi, vội đỡ lấy thân thể Bạch Chỉ, "Đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại thành cái dạng này hả?"
Bạch Chỉ lúc này, y phục tả tơi, cơ thể ngang hay dọc đều có vô số vết thương, sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt hiện đầy tơ máu, hư nhược, ngay cả một câu cũng không thể nói nên lời.
"Chỉ Nhi, ta nghe người khác nói, ngươi bị lừa đưa tới Phượng Lâu, nói cho cha, có phải do nữ nhân Bạch Nhan đó làm hay không?"
Thân thể Bạch Chỉ run lên, nàng cắn chặt môi, nói: "Cha, dạo này nữ nhi vẫn luôn bị giam ở hình ti, không có tới Phượng Lâu gì hết."
Chuỗi thời gian đó không muốn cho người ta biết, nàng làm sao có thể nói ra được? Cho dù là phụ thân nàng, nàng cũng tuyệt đối không mở miệng!
Nếu không, sau khi biết nàng không còn giá trị lợi dụng nữa, nam nhân này sẽ vứt bỏ nàng!
Nghĩ đến khoảng thời gian ác mộng kia, Bạch Chỉ khẽ nhắm mắt lại.
So với Phượng Lâu, nàng muốn ở hình ti hơn, cho dù chịu nhiều cực khổ, nhưng sẽ không phải hầu hạ đám nam nhân biến thái đó...
"Ngươi không đi Phượng Lâu thì tốt, " Bạch Chấn Tường nhẹ nhàng thở ra, "Quả nhiên, nơi như Phượng Lâu cũng chỉ có loại nữ nhân như Bạch Nhan mới ở được, các lương gia nữ tử khác nếu bị bán vào Phượng Lâu, không bằng nên chết đi."