Edit: Tiêu Tiêu
"Hôm nay, Bạch Nhan ta ở đây tuyên bố, Vu gia tất vong! Ai dám ngăn cản, giết không tha!"
"Bạch Nhan, ngươi..." Vu Dung giận run, hạ thân chảy máu thêm nhiều, dường như đã rút cạn khí lực của nàng.
Bạch Chấn Tường ho khan hai tiếng, hắn dùng tay đỡ chặt ngực, ánh mắt phẫn nộ nhìn chòng chọc vào Bạch Nhan.
"Ngươi trừng cái gì mà trừng!" Tả hộ pháp thấy Bạch Chấn Tường dám trừng Bạch Nhan, tức giận chạy tới trước mặt Bạch Chấn Tường, quăng một bạt tai lên mặt hắn.
Cố tình chịu một cái tát này, ngay cả một câu Bạch Chấn Tường cũng không dám nói, sắc mặt khó coi hệt như bị táo bón.
Xem như hắn không có đầu óc, nhưng vừa rồi trong giây phút ngắn ngủi giao thủ với Tả hộ pháp, tự nhiên phát hiện, thực lực của hắn cũng là Thiên giai!
Thậm chí, đã đạt đến Thiên giai cao cấp! Mà hắn chỉ là một trung cấp mà thôi!
"Tướng công! Ngươi không sao chứ?" Vu Dung hơi cuống quýt, rồi phẫn nộ nhìn sang Bạch Nhan, "Bạch gia, ngươi đối xử với ta như vậy còn chưa tính, nhưng hắn là phụ thân ngươi, ngươi lại để cho khách chơi đối xử với phụ thân ngươi như vậy sao?"
Vẻ mặt Bạch Nhan lạnh lẽo, ngữ khí lạnh lùng: "Cao Nghĩa, vả miệng cho ta!"
Câu này vừa dứt, Cao Nghĩa đang xắn tay áo lập tức lao tới trước mặt Vu Dung, tung một cái tát vào mặt Vu Dung, khiến khuôn mặt nàng sưng phồng lên.
Sắc mặt Bạch Chấn Tường đại biến, hắn dùng sức chống đỡ thân thể, một bộ đau lòng nói: "Bạch Nhan, tốt xấu gì ta cũng là phụ thân ngươi, ta chỉ muốn ngươi hối cải mà thôi, tại sao ngươi sống chết cũng không chịu nghe, còn nhẫn tâm như vậy?"
"Các vị, " Nói tới đây hắn cũng không cho Bạch Nhan cơ hội mở miệng, tiếp tục nói, "Các ngươi tới đây mà xem, nữ nhi tốt của ta đối đãi với cha nó như thế nào! Chưa kể nàng là hoa khôi Phượng Lâu, còn để khách chơi tùy ý ức hiếp phụ thân mình, dạng nữ nhi này, sẽ chết không được yên thân!"
Bạch Nhan nhếch môi, cũng không ngăn cản Bạch Chấn Tường, chỉ im lặng dẫm chân lên người Vu Phi, cười như không cười nhìn nước miếng Bạch Chấn Tường văng tung tóe.
Giờ khắc này, quần chúng vây xem
ngày càng nhiều, bọn họ nghe được câu chấn động như vậy, đều tỏ ra kinh ngạc không nói nên lời.
Trời ạ, bọn họ không nghe lầm chứ, Bạch Nhan chính là hoa khôi Phượng Lâu?
Ngay lúc tất cả đang chấn kinh, một giọng nói tức giận truyền tới: "Bạch Nhan, không nghĩ đến ngươi chính là loại người này!"
Giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc làm Bạch Nhan khẽ nhấc mày, tầm mắt lạnh nhạt liếc qua sắc mặt tái xanh của Nam Cung Dực.
"Bị đánh hai trăm bản, ngươi hồi phục nhanh như vậy sao?"
Nam Cung Dực biến sắc, hắn có thể hồi phục nhanh thế này, cũng nhờ phụ hoàng chịu thiệt bỏ rất nhiều vốn liếng, đưa đan dược Tứ phẩm trân bảo của hoàng thất cho hắn.
Đan dược Tứ phẩm tổng cộng chỉ có hai viên, một viên cho hắn, một viên cho Lân Nhi, mới giúp hắn hồi phục nhanh như vậy.
Về phần Bạch Nhược... không thể có được đan dược Tứ phẩm này.
"Hừ, nếu không phải bản Thái tử hồi phục nhanh, sẽ không biết ngươi làm ra chuyện câu dẫn người, thật sự làm bản Thái tử buồn nôn cực điểm!" Vẻ mặt Nam Cung Dực khó coi, nắm tay cũng run rẩy.
Nếu ngươi không biết nhìn thấy, còn tưởng Bạch Nhan cho hắn đội nón xanh.
Bạch Nhan không để ý Nam Cung Dực, quay đầu nhìn Bạch Chấn Tường, ánh mắt lạnh băng: "Ta không biết là kẻ nào nói với ngươi chuyện ta là hoa khôi Phượng Lâu, nhưng cái tật xấu dễ tin người của ngươi, tới chết vẫn không đổi được!"
"Nhưng..." Nàng nhếch môi, cười âm u, "Mặc kệ ngươi làm cái gì với ta, ta cũng không để ý, nhưng ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào muốn thương tổn Tiêu Nhi!"