Edit by Lảm Nhảm Lam_Nham
"Tiểu cô, người nói như vậy, phụ thân xấu sẽ thương tâm đấy."
Bạch Tiểu Thần chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt đáng yêu hiện lên vẻ đồng tình.
"Sẽ không đâu", Đế Tiểu Vân chép miệng, "Lão ca vẫn luôn mắng ta vừa ngốc vừa phiền, còn nói muốn sớm đem ta gả đi, đỡ phãi nhìn thấy ta mỗi ngày, hắn không muốn nhìn thấy ta, ta cũng đâu muốn nhìn thấy hắn, quốc sư so với hắn ôn nhu hơn rất nhiều!"
Đế Tiểu Vân thực không biết chính mình tạo cái nghiệt gì mới có một ca ca như vậy, lại còn bị hắn áp bức nhiều năm.
"Tiểu Thần nhi, mẫu thân ngươi đang ở nhà chờ chúng ta, chúng ta trở về."
Sở Y Y nắm tay Bạch Tiểu Thần, xoay người đi về phái đường phố.
Đế Tiểu Vânđi sau bọn họ, yên lặng theo sát.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Sở Y Y quay đầu trừng mắt nhìn Đế Tiểu Vân, tức giận nói.
Đế Tiểu Vân nhướng mày: "Đương nhiên là về nhà."
Sở Y Y bị nàng chọc cười: "Đó là nhà của Bạch Nhan và Thần Nhi, nhà ngươi ở Thương Vương phủ, ta có thể cho người đưa ngươi về."
"Bạch Nhan là tẩu tử của ta, Thần Nhi là cháu trai của ta, nhà bọn họ cũng là nhà ta, ta về nhà cũng phải sợ ngươi sao?"
Không có biện pháp, ai bảo Tiểu Thần nhi là nhi tử thân sinh của ca ca nàng, chỉ dựa vào điểm này, Sở Y Y đã không tư cách cản nàng.
"Này..." Lam Tiểu Vận có chút không rõ tình huống, chen vào một câu, "Vừa rồi không phải còn hòa thuận, các ngươi sao lại cãi nhau rồi?"
Rõ ràng này hai người vừa rồi phối hợp ăn ý như thế, vì sao một lời không hợp lại vung tay đánh nhau?
"Ai bảo nàng muốn cướp cháu trai của ta," đôi tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, "Tiểu Thần nhi là của ta, tẩu tử cũng là của ta! Ta sẽ không nhường cho ngươi."
"Muốn đánh nhau? Được! Ta đãi ngươi!"
Sở Y Y nổi giận, buông tay Bạch Tiểu Thần, tức giận nâng cằm trừng mắt nhìn Đế Tiểu Vân.
Phỏng chừng trong đám người này, người không hiểu tình huống nhất chính là Lam Tiểu Vận, nàng có chút sốt ruột gãi đầu, đột nhiên mắt sáng lên: "Y Y, Đế cô nương, mấy năm nay biểu tỷ của ta rời Lưu Hỏa quốc, có không ít người mắng nàng sau lưng..."
Trong nháy mắt, hai thiếu nữ đang tức giận nhìn nhau
phục hồi lại tinh thần, tầm mắt chứa lửa giận lập tức nhìn sang Lam Tiểu Vận.
"Tiểu Vận, nói cho ta, ai mắng Bạch Nhan? Ta tìm nàng tính sổ!"
"Đám điêu dân này thật to gan, dám mắng cả tẩu tử của ta!"
Hai người gần như đồng thời mở miệng, giọng nói tức giận vang trên đường phố.
Mi mắt Lam Tiểu Vận cong cong: "Không chỉ như thế, đặc biệt sau khi biết Thần Nhi là nhi tử của Thương Vương, những nữ nhân ái mộ Thương Vương ở Lưu Hỏa quốc đều nhục nhã biểu tỷ bằng những lời khó nghe ở sau lưng, nhưng ta đã kịp lập danh sách ghi tên những người đó rồi, vừa lúc chúng ta cùng đi tính sổ!"
"Người đầu tiên, bắt đầu từ lục công chúa của hoàng thất đi, nàng chẳng những mắng biểu tỷ, còn khi dễ Thần Nhi, rồi phóng hỏa Thương Vương phủ, dù Thương Vương đã giáo huấn nàng, nwhng ta cảm thấy... chúng ta vẫn nên khai đao từ nàng trước đi!"
Lam Tiểu Vận lấy danh sách ra, chỉ vào cái tên trên cùng nói.
"Đi, chúng ta đi tìm những tiện nhân đó tính sổ!" Đế Tiểu Vân xắn tay áo lên, bộ dáng sắp đi đánh lộn.
Sở Y Y gật đầu: "Tiểu Vận, ngươi đi phía trước dẫn đường, chúng ta đi tìm bọn họ giã một trận!"
Nhìn thấy này hai người có chung kẻ địch, Lam Tiểu Vận rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ như thế nào, trước ngăn bọn họ đánh nhau mới là việc cấp bách.
Còn lục công chúa kia... coi như nàng ta xui xẻo vậy.
"Sở tỷ tỷ, tiểu cô, chúng ta..."
Bạch Tiểu Thần vốn định nói chúng ta nên đi tìm mẫu thân trước, nhưng hai người này tâm tâm niệm niệm đều là tìm lục công chúa tính sổ, biến mất trước mặt hắn như một cơn gió.
Để lại hắn một mình giữa trận gió hỗn độn...