Edit by Tiên Vô Sắc
Không! Lân nhi sẽ không thất bại! Ông trời vẫn luôn chiếu cố nàng, sao có thể để nàng thất vọng?
Lúc này, Nam Cung Lân chạy tới Ly Long bên cạnh, hắn chú ý tới Ly Long kia một con ngươi hung tàn, trái tim run lên, nhưng vẫn ỷ vào lá gan đi tới.
"Lôi Minh trưởng lão ngài nhìn xem, trẫm nói Lân nhi không có vấn đề mà."
Nam Cung Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, vừa rồi những hài tử kia, ngay cả Ly Long đều không tới gần, bây giờ cháu của hắn, lại không sợ ánh mắt của Ly Long mà đi tới nó.
Loại lá gan này, trong thiên hạ có mấy người có thể so sánh?
“Ta…Ta là vạn thú chi chủ,” Thanh âm Nam Cung Lân mang theo sự run rẩy, “Ngươi thân là yêu thú, phải nghe lời ta, ngươi yên tâm, đi theo ta, ta cam đoan ăn ngon uống say, sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lông mày Lôi Minh càng nhăn càng chặt, cái tiểu mập mạp này thật đúng là không lấy làm vui.
Nếu hắn có thể để Ly Long thuần phục thì cũng đi thôi, nếu không được…
Một vòng lãnh mang từ đáy mắt hiện lên, ánh mắt Lôi Minh một mực nhìn chằm chằm Nam Cung Lân đứng bên lồng.
“Này, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng.” Nam Cung Lân nhìn thấy Ly Long không nói gì, còn tưởng nó đã đáp ứng, trong lòng vui sướng liền muốn đưa tay sờ đầu Ly Long.
“Rống!”
Tất cả mọi người coi Nam Cung Lân nhất định thành công, thời điểm có mấy văn võ đại thần đều đi đến Nam Cung Lân chúc mừng…
Đột nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền ra, đem Nam Cung Lân đánh bay ra ngoài, mông hắn ngã trên mặt đất, đau nhức rơi xuống, oa một tiếng khóc rống lên.
“Mẫu phi, hắn rống ta, thân là nô bộc của ta, hắn lại dám rống ta!”
Hậu viện toàn hoàng cung, đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng la khóc của Nam Cung Lân vang vọng bầu trời.
Sắc mặt Bạch Nhược tái nhợt, thân thể lảo đảo mấy lần, xém chút nữa ngã xuống đất, môi của nàng khẽ run, trong ánh mắt để lộ ra sự tuyệt vọng.
“Kế tiếp.”
Lôi Minh cũng không muốn nhìn Nam Cung Lân một chút, thản nhiên nói.
“Không có khả năng, đây là không có khả năng!” Thanh âm Nam Cung Dực đều mang sự run rẩy, “Nhất định là có nơi nào đó sai, Lôi Minh trưởng lão, ngài cho
Lân thêm một cơ hội, lần này khẳng định nó có thể thuần hóa yêu thú.”
Lôi Minh cười lạnh một tiếng: "Lời truyền chợ búa quả thật không thể tin, vẫn là tông chủ dự kiến trước để cho ta mang Ly Long đến, hiện tại, các ngươi có lời gì để nói?”
“Lôi Minh trưởng lão, lần này là Lân nhi chủ quan, cho thêm một cơ hội, nó nhất định sẽ thành công.”
Khi Lân nhi sinh ra đưa tới vạn thú triều tông, đây là việc cả nước đều biết, làm sao có thể thất bại?
"Lôi Minh trưởng lão, hoàng nhi của ta nói không sai, một lần không nói lên điều gì,” Nam Cung Nguyên cười, làm lành nói, " Hi vọng Lôi Minh trưởng lão lại cho thêm một cơ hội.”
“Hừ!”
Lôi Minh hừ lạnh một tiếng, ngược lại là không nói thêm gì.
Nam Cung Nguyên tranh thủ thời gian hướng về Nam Cung Lân đưa mắt liếc một cái: “Lân nhi, còn không mau đi? Ngươi lần này chỉ được thành công, không được thất bại!”
Mắt Nam Cung Lân chứa nước mắt, hắn gật gật đầu, đi về hướng Ly Long có chút sợ hãi.
“Rống!”
Lần này, hắn không đi đến trước mặt Ly Long, Ly Long lần nữa phát ra một tiếng gầm thét cảnh cáo, trong mắt đầy phẫn nộ cùng sự chán ghét.
Nam Cung Lân bị dọa đến lui về phía sau mấy bước, lần nữa khóc lớn lên: “Mẫu phi, cha, các người đem con Ly Long bắt đến cho ta! Nó dám rống ta, ta muốn hung hăng quất nó!”
Lôi Minh khi đến Lưu Hỏa quốc từ trước đến nay vẫn luôn vân thanh phong đạm, nhưng lần này hắn, lại cười.
Là bị Nam Cung Lân làm tức cười.
“Quả thật là một ‘Tiểu thiên tài’, tông chủ nhà ta cũng không dám gây con Ly Long này, hắn còn muốn đem con Ly Long này quất? Dạng ‘Thiên tài’ này, bổn trưởng lão thật sự chưa từng nghe thấy.”