Edit: Tiêu Tiêu
Năm năm trước, Bạch Nhan bỏ trốn theo người ta, đến mức trên mặt Lam gia không có ánh sáng.
Cho nên, năm năm qua, mỗi lần Đổng Nhược Lan về Đổng gia, không ít lần ả dùng việc này nhục nhã nàng.
Chát!
Gương mặt xinh xắn của Đế Tiểu Vân tràn đầy tức giận, vung tay tát mặt Phó Bảo Vân.
Một tát này của nàng, dùng rất nhiều sức, Phó Bảo Vân bị một tát này đập bay ra ngoài, chật vật ngã trên mặt đất.
Bạch Nhan nhìn Phó Bảo Vân ngã xuống đất, có chút câu môi: "Thần nhi, ngươi mời Nhị lão Đổng gia đến đây, hôm nay, hắn không làm chủ cho cữu mẫu của ta, vậy ta liền để Đổng gia hắn vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
Lúc mấy chữ "vĩnh viễn không ngày yên tĩnh" rơi xuống, không khí bỗng nhiên lạnh xuống, trong gió nhẹ, xen lẫn một hơi khí lạnh.
Hàn phong nhập thể, băng lãnh thấu xương.
Bạch Tiểu Thần đồng tình nhìn phu thê Phó Bảo Vân, làm thế nào cũng không che giấu được trong mắt cười trên nỗi đau của người khác.
"Mẫu thân, Thần nhi lập tức đi."
Nói xong lời này, Bạch Tiểu Thần rời khỏi cái ôm của Bạch Nhan, một bước hai chạy đi tới hậu viện, trong khoảnh khắc thân thể nho nhỏ cũng đã biến mất.
"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ hai cái lão bất tử kia?" Phó Bảo Vân cắn răng từ dưới đất bò dậy, hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Nhược Cần đứng bên, "Không thấy ta bị đánh? Ngươi còn đứng ngây đó làm gì. Giáo huấn nữ nhân đáng chết này cho ta!"
Đổng Nhược Cần há hốc mồm, lời nói còn chưa kịp nói ra, liền thấy nơi không xa bước nhanh mà đến có mấy người và một rồng...
"Mẫu thân."
Vừa nhìn thấy Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần lập tức nhào vào trong ngực của nàng, gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác đều là nụ cười nhu thuận.
"Thần nhi có phải rất ngoan hay không? Cũng gọi cả Ly Long tới rồi."
Bạch Tiểu Thần tuổi còn nhỏ, liền sẽ trông mặt mà bắt hình dong, Ly Long dáng dấp xấu như vậy, cơ bản hắn luôn ném Ly Long tại hậu viện không để ý đến.
Bây giờ vì cho cữu nãi nãi chỗ dựa, hắn mới đem Ly Long gọi tới đe dọa đám người này.
"Rống."
Ly Long cũng rất nể tình, đang nghe Bạch Tiểu Thần lời này, gầm thét với Phó Bảo Vân phát ra một tiếng chấn thiên động địa, dọa Phó Bảo Vân lảo đảo một cái kém chút té ngã trên đất.
"Ly Long
ngoan, biểu hiện tốt một chút, " Bạch Tiểu Thần vỗ vỗ đầu Ly Long, ra vẻ già dặn nói, " nếu ngươi biểu hiện tốt, Thần nhi liền ban thưởng ngươi một viên đồ ăn vặt."
Bạch Tiểu Thần trước đó vì sao chán ghét Ly Long? Còn không phải sợ lại có một con yêu thú đoạt đồ ăn ngon của hắn?
Nếu yêu thú này dáng dấp đẹp mắt thì cũng thôi đi.
Dù sao dáng dấp đẹp mắt làm cái gì đều là đúng, loại yêu thú xấu xí giống Ly Long, chỉ có thể bị hắn ghét bỏ.
"Biểu muội."
Lam Thiếu Yến sờ lên cái ót, khuôn mặt ngây ngô tuấn dật giương lên ý cười xấu hổ.
"Chuyện này, thật quá làm phiền ngươi, còn để ngươi từ thật xa chạy tới."
Bạch Nhan khẽ cười duyên: "Cữu mẫu là thân nhân của ta, chuyện của nàng, ta đương nhiên không thể không quản."
Nhìn nụ cười trên mặt Bạch Nhan, trong lúc nhất thời Lam Thiếu Yến có chút ngây người, thật lâu, trên mặt của hắn hiện ra một đạo ngượng ngùng, lúng túng ho hai tiếng.
"Phó Bảo Vân!"
Gầm lên giận dữ, làm Phó Bảo Vân đang định mở miệng giật nảy mình, ả kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn mặt mũi Đổng Thiên Lăng tràn ngập phẫn nộ.
Từ khi ả gả tới nhiều năm như vậy, Đổng Thiên Lăng có bao giờ nặng lời với ả đâu? Hiện tại... Hắn lại dám rống ả?
"Phó Bảo Vân!" trong mắt Đổng Thiên Lăng lửa giận phun trào, lạnh giọng quát lớn," ngươi đả thương nữ nhi của ta, còn dám dùng đan dược giả đến lừa gạt ta, chuyện này, ngươi có phải nên giải thích một chút hay không?"
Phó Bảo Vân thật vất vả thoát khỏi kinh hãi, lại nghe Đổng Thiên Lăng, ả cười lạnh một tiếng.