Edit: ThienDa
Làm sao?
Bây giờ sợ?
"Sáu năm trước, ngươi cưỡng gian bổn vương, sáu năm sau, ngươi lại cưỡng hôn bổn vương! Cái này tính thành hai lần nợ, bổn vương phải tính với ngươi như thế nào?"
"Ta nói, sáu năm trước không phải là ta!"
Dù sao, đánh chết nàng cũng không có khả năng thừa nhận, sự tình sáu năm trước là nàng làm.
"Chuyện sáu năm trước tạm thời không nhắc tới, bổn vương sẽ đi điều tra rõ ràng, bây giờ, chúng ta tính trước một chút khoản nợ này!"
Đế Thương duỗi cánh tay ra, đem Bạch Nhan kéo đến trước mặt, hung hăng đặt ở trên giường.
Cả thân thể nàng bị Đế Thương ép đến không thể động đậy, ngay cả đùi cũng bị hắn đè chặt xuống.
"Đế Thương, ngươi... ngô..."
Bạch Nhan nổi giận, nàng chưa nói hết lời, liền bị đôi môi đỏ lạnh buốt của nam nhân chặn lại.
Nụ hôn của hắn, rất thô bạo, cũng rất lạnh nhạt...
Bờ môi lạnh không ngừng đụng chạm môi Bạch Nhan, môi nàng bị nam nhân làm rách, máu chảy ra, lập tức mùi máu tươi lưu lại trong miệng nàng.
Tay Đế Thương phủ xuống bắp chân nàng, đầu ngón tay hơi lạnh khiến Bạch Nhan rùng mình, hai tròng mắt hiện lên vẻ giận dữ.
Hương vị nữ tử phía dưới quá mức tuyệt hảo, tuyệt tới mức Đế Thương không muốn buông ra.
Trước kia hắn đối với nữ nhân vô cùng chán ghét, nhưng vừa rồi, khi Bạch Nhan hôn hắn, chẳng những hắn không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn muốn xâm nhập tìm tòi, nghiên cứu.
Bạch Nhan liều mạng muốn tránh khỏi nam nhân, nhưng toàn thân bị nam nhân ép thật chặt, cơ thể nàng nằm trên giường không cách nào nhúc nhích được.
Cũng may, vì nàng giãy dự phía dưới, nam nhân dời đi một chân chế trụ nàng.
Trong mắt nàng lóe lên tia mừng rỡ, một cước đạp về phía nam nhân...
Nếu như là lúc trước, nam nhân dễ như trở bàn tay bắt được chân đánh lén hắn, nhưng giờ hắn hôn quá mức nhập tâm, không phát hiện chân nàng không bị hắn chế trụ...
Thế là...
Phịch một tiếng, Bạch Nhan đá vào dưới hông nam nhân.
Một cước này cũng như một chậu nước lạnh dội xuống, để ham muốn của nam nhân như lửa bị dập tắt.
Sắc mặt nam nhân một mảnh xanh xám, đôi mắt phượng thị huyết đầy lửa giận phun trào:
"Bạch Nhan! Có thật là ngươi không muốn chân?"
Bạch Nhan sửa lại quần áo xộc xệch, từ trên giường ngồi dậy.
"Đế Thương, đừng cho là ta dễ bị khi dễ! Nếu như không phải ngươi khinh bạc ta, ta sẽ đánh ngươi?"
"Đừng quên ngươi vừa rồi đùa giỡn bổn vương!" Nam nhân cảm giác được dưới hông đau tới tâm tê phế liệt, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn thật hận không thể tiến lên đem nữ nhân ghê tởm này bóp chết!
Đột nhiên, Đế Thương nở nụ cười, nụ cười yêu nghiệt mà tàn nhẫn, trong mắt tức giận chỉ có tăng chứ không giảm.
"Bạch Nhan, ngươi tốt nhất nên cầu chuyện sáu năm trước không phải ngươi làm, nếu không thù mời hận cũ..."
Bạch Nhan từ trên giường ngồi dậy, hỏi: "Ngươi định làm gì?"
"Bổn vương sẽ để ngươi hàng đêm không xuống giường được!" Đế Thương tiến về phía trước hai bước, ngón tay bóp chặt cằm Bạch Nhan, "Coi như lúc đó ngươi cầu xin cũng vô dụng!"
Ánh mắt quét qua, hắn lập tức phát hiện trên môi Bạch Nhan có vết máu, lông mày hắn hơi nhíu lại.
"Ngươi bị thương rồi?"
Bạch Nhan hất tay Đế Thương ra, trợn trắng mắt, nàng bị thương còn không phải do tên hỗn đản này làm?
Chỉ là nghĩ đến lời nói vừa rồi, nàng bất giác có chút chột dạ.
Đúng là ngay từ đầu... nàng trêu chọc hắn, nhưng lại không nghĩ tới đón lửa giận của hắn, không nghĩ tới nam nhân này tự nhiên bộc phát thú tính...