Edit: ThienDa
Thà làm vợ người nghèo, cũng không làm thiếp kẻ giàu có!
Ngoại tôn nữ của hắn, xem như gả cho một người bình thường làm vợ, cũng nhất quyết không gả cho Hoàng tộc làm thiếp!
Mà chỉ cần Bạch Nhan không muốn, dù cho liều cả cái mạng già này, hắn cũng không để người làm tổn thương đến cốt nhục Lam gia!
"Lão gia tử," sắc mặt Lam lão phu nhân đại biến, trừng mắt trách cứ, "Ngươi hung ác với Nhan Nhi như thế, dọa sợ ngoại tôn nữ của ta thì làm sao bây giờ?"
"Ngoại tổ mẫu," nhìn thấy Lam lão phu nhân trách lão gia tử, Bạch Nhan cười khẽ một tiếng, mặt khẽ nâng, một thái độ ngông nghênh, "Kỳ thật ngoại tổ phụ nói không sai, Bạch Nhan ta, chẳng những không làm thiếp người, càng là không cùng người chia sẻ phu quân! Nếu như thật sự không tìm được người một đời một thế một đôi, vậy ta tình nguyện chung thân không gả, lưu lại Lam gia hiếu thuận ngoại tổ phụ mẫu cả đời."
Lời này chạm đến tâm Lam lão gia tử, hắn nhịn không được ha ha cười phá lên: "Đây mới là ngoại tôn nữ Lam gia! Nếu như ngày trước mẫu thân ngươi hiểu được, cũng sẽ không phát sinh những chuyện này..."
Bạch Nhan sờ sờ mũi: "Nương quá ngốc, gả cho một kẻ cặn bã còn chưa tính, lại đem toàn bộ đan dược ngoại tổ phụ đưa cho đem cho tên cặn bã."
Sắc mặt Lam lão gia tử lập tức thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Nhan: "Nàng như thế nào thì cũng là mẫu thân của ngươi! Dù nàng phạm nhiều sai lầm cũng không thay đổi được sự thật này! Ngươi lại dám nói mẫu thân ngươi ngu xuẩn?"
Đừng nghĩ Lam lão gia tử mấy năm qua không nhắc tới việc tha thứ cho Lam Nguyệt, nhưng cha con họ có lúc nào mang thù? Hắn chỉ là thương tâm thôi, cho tới bây giờ vẫn không giận Lam Nguyệt.
Huống chi, cho dù có giận, nhiều năm như vậy cũng nguôi ngoai...
Bạch Nhan nhìn thái độ tức giận của Lam lão gia tử, khóe môi không phát giác được đã câu lên một đường cong.
Lão nhân này quả nhiên mạnh miệng mềm lòng, nàng tùy tiện nói một câu, liền có thể thăm dò thực hư...
"Bạch Nhan," Bạch Chỉ thấy đám người này không để ý sự tồn tại
của nàng, phẫn nộ dẫm chân, "Ý chỉ Hoàng hậu, ngươi dám chống lại hay sao? Nàng để ngươi làm thiếp là đã cân nhắc cho ngươi, ngươi còn dám nói ra lời một đời một thế một đôi? Quả nhiên là không biết xấu hổ!"
Bạch Nhan liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, hơi kinh ngạc: "Ngoại tổ phụ không phải nói ngươi cút sao? Ngươi làm sao còn ở chỗ này?"
"Ngươi..." Bạch Chỉ cắn chặt môi, "Ta không đi, các ngươi có thể làm gì ta?"
"Hừ!"
Lam lão gia tử hừ một tiếng, uy áp tỏa ra đánh về phía Bạch Chỉ.
Sắc mặt Bạch Chỉ trắng nhợt, bờ môi đã bị nàng ta cắn cho bật máu: "Ngươi lớn tuổi như vậy, còn khi dễ một tiểu nha đầu như ta, Lam gia các ngươi thật đúng là không cần mặt mũi!"
Oanh!
Uy áp của Lam lão gia tử biến thành một cự kiếm, bỗng nhiên hạ xuống, bụi đất bay mù mịt, trong khoảnh khắc đem thân thể Bạch Chỉ bay ra ngoài cửa.
Ầm một tiếng, Bạch Chỉ chật vật từ trên bậc thang ngã xuống, vừa vặn ngã trước đôi chân kia.
Đương lúc Bạch Chỉ từ dưới đất bò dậy, đập vào mi mắt là một gương mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt.
Nam nhân trước sau thật hoàn mỹ, giống như thiên thần, bá khí cuồng ngạo.
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn dung nhan trước mặt, đã si ngốc tới nỗi không nói nên lời.
Chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ trở thành Vương phi của nam nhân này, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng...
"Vương gia..."
Thị vệ đứng sau lưng Đế Thương, nhìn thấy Bạch Chỉ trùng hợp va vào mũi giày Đế Thương, giọng nói hắn run rẩy, thận trọng: "Cái này... chúng ta không phải muốn đi tìm Bạch cô nương sao?"
Lông mày Đế Thương nhíu lại, ánh mắt cũng từ từ chuyển qua chỗ mũi giày.