Edit: ThienDa
Đáng tiếc, hắn đã tới mấy ngày, ngay cả mặt đối phương cũng chưa nhìn thấy, nếu không phải hắn có tính kiên nhẫn tốt, sợ là đã sớm từ bỏ...
"Thật có lỗi, ta vẫn là không thể trả lời, mời ngươi trở về đi."
Thị vệ lạnh nhạt nói.
Hết lần này tới lần khác Bạch Chấn Tường yếu thế sợ mạnh, trước mặt Phượng Lâu, dù đối phương chỉ là một thị vệ, hắn cũng không dám làm càn, chỉ có thể đè nén trong lòng quay người rời đi.
Trong nội viện.
Một tiếng rống phẫn nộ truyền tới, kinh động đến Tiểu Mễ khiến hắn suýt chút nữa buông tay làm miếng thịt khô rơi xuống đất.
"Tiểu Mễ, ngươi lại ăn trộm thịt của ta!"
Ùng ục!
Tiểu Mễ vội vàng bắt lấy miếng thịt khô, mở to miệng nhét vào, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, đem miếng thịt khô lớn nuốt xuống.
Lúc Bạch Tiểu Thần xuất hiện, Tiểu Mễ giơ lên cái móng vuốt, vô tội nói: "Ta cái gì cũng không có làm, ngươi đừng oan uổng ta."
"Ngươi ăn vụng còn không lau tay, còn dám nói ta cái gì cũng không làm! Ngươi có biết mẫu thân để lại cho ta miếng thịt cuối cùng, hiện tại bị ngươi ăn, vậy ta ăn cái gì?"
Bạch Tiểu Thần phẫn nộ nhảy lên cây, một tay cầm cái đuôi Tiểu Mễ, lại vững vàng nhảy xuống đất, đưa đầu nó hung hăng đập hai lần.
"Phôi Tiểu Mễ, phun ra cho ta, mau phun thịt ra cho ta!"
Tiểu Mễ bị đánh tới hai mắt đầy sao, nhưng bất luận Bạch Tiểu Thần đập thế nào, Tiểu Mễ cũng không chịu đem thịt trong bụng phun ra.
Buồn cười!
Đồ nó đã ăn vào, lại còn trả lại?
"Oa!" Bạch Tiểu Thần oa một tiếng khóc rống lên, "Tiểu Mễ ngươi quá xấu rồi! Mẫu thân trước khi đi để cho chúng ta thịt giống nhau, ngươi lại trộm của ta, ta muốn nói cho mẫu thân biết, để nàng hầm thịt lão hổ ngươi cho ta ăn!"
"Khụ khụ!" Tiểu Mễ ho hai tiếng, nghe Bạch Tiểu Thần nói vậy, dọa cho cả người nó run lên, yếu ớt nói, "Tiểu chủ nhân, nếu không, đi tìm đầu bếp làm một chút cho ngươi?"
"Tay nghề những người kia không tốt bằng mẫu thân," Bạch Tiểu Thần mặt mũi đầy ủy khuất, "Mấy ngày nay mẫu thân không ở đây, Bảo Bảo sắp bị đói đến gầy, ngay cả thịt khô, mỗi lần ta chỉ ăn một chút, bây giờ lại bị ngươi ăn..."
Hắn ngồi xuống
đất, vô lực dựa lưng vào thân cây, khẽ mím môi, bộ dáng kia thập phần đáng thương khiến người đau lòng.
"Bảo Bảo thật đói, nhớ mẫu thân..."
Trong lòng Tiểu Mễ có chút áy náy: "Ta đi tìm chủ nhân để nàng làm một chút cho ngươi ăn, thế nào?"
Mắt Bạch Tiểu Thần sáng lên, chợt lại ảm đạm, khuôn mặt nhỏ còn mang theo nước mắt: "Mẫu thân mau chóng đối phó với đám cặn bã đã bận rộn, Bảo Bảo không thể thêm phiền phức cho mẫu thân, nếu không mẫu thân sẽ mệt chết!"
Với lại... vạn nhất bị tên đại hỗn đản kia phát hiện ra thì làm sao bây giờ?
"Vậy... chúng ta đi gây sự với Bạch gia, thế nào?" Ánh mắt Tiểu Mễ khẽ động, "Bạch Chấn Tường kia thực sự ghê tởm, biết tòa nhà này bán cho Hoa La, mỗi ngày đều chạy tới tìm quan hệ, quả nhiên là không biết xấu hổ! Dù sao lúc này tâm tình ngươi không tốt, vậy thì đi gây phiền phức cho Bạch gia!"
Con ngươi trong mắt Bạch Tiểu Thần càng thêm sáng rực.
Nhưng thời điểm hắn bình tĩnh lại, một con bồ câu đưa tin bay tới, đậu xuống trước mặt Bạch Tiểu Thần.
"Là mẫu thân trả lời." Mặt Bạch Tiểu Thần lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.
Hắn cẩn thận mở thư trên đùi của bồ câu đưa tin, bày ra bằng phẳng.
Khi nhìn thấy nội dung trong bức thư, Bạch Tiểu Thần suýt chút nữa khóc vì ủy khuất.
"Thế nào? Chủ nhân nói cái gì?" Tiểu Mễ hơi lo lắng hỏi.
Bạch Tiểu Thần giương hai mắt đẫm lệ, vô cùng đáng thương: "Mẫu thân nói, nàng đã báo cho Sở tỷ tỷ tới đón ta về Thánh Đảo, qua mấy ngày nữa Sở tỷ tỷ sẽ tới..."