Chương 16
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Giang Hoài Ngọc lập tức đoán được phần lớn là bị nguyên chủ mang đi lấy lòng Lâm Trạm, còn cả phung phí cho đám bạn xấu kia nữa.
【May quá! May mà Tạ Miên chưa mở đã bị Ngụy Diên cướp mất, nếu hắn mở ra thì mặt mũi ta quăng luôn xuống Thái Bình Dương rồi.
】
Tạ Miên đã mở túi từ lâu: "..."
Làm bộ như không biết, hắn đưa tay ra muốn lấy túi càn khôn, liền bị Giang Hoài Ngọc tâm lý đội quần đẩy ra.
Y ho khan hai tiếng, mặt đầy vẻ chê bai: "Ngày mai bản tôn cho ngươi cái khác mới hơn, túi này đã bẩn rồi, sao có thể dùng."
Ánh mắt Tạ Miên chuyển đến túi càn khôn, đúng là trên túi có vết bẩn.
Hắn nhìn xuống dưới chân, thanh âm ngoan ngoãn nhỏ nhẹ, lông mi rủ xuống che khuất đôi mắt.
"Sư tôn, việc trước đó đệ tử hỏi, người còn chưa trả lời đệ tử.
Xin hỏi đệ tử..."
Tạ Miên mím môi, ngước mắt nhìn về phía Giang Hoài Ngọc, "Đệ tử có thể đi bí cảnh Phi Tinh Sa Thành không? Các sư huynh sư tỷ đều đến Bắc Hải Cung rồi, chỉ còn một mình đệ tử ở tông.
Nếu Trường Minh Điện không có ai đi Phi Tinh Sa Thành, khó tránh khỏi người khác chê cười, nói Trường Minh Điện vắng vẻ."
Tóm lại, sư huynh sư tỷ đều không ở đây, danh ngạch lần này phải đến lượt ta chứ?
Giang Hoài Ngọc nghe ra ý trong lời nói của hắn.
"Ai dám nói Trường Minh Điện không người?" Y nhíu mày lại, "Muốn chết sao?"
Tạ Miên không trả lời.
Nguyên chủ hoạnh hoẹ Tạ Miên không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu cứ thế đưa danh ngạch cho hắn, Tạ Liên Hoa đây không biết sẽ suy diễn ra cái gì, lòng hắn đa nghi, thể nào cũng cho rằng mình đang tính kế hắn, từ chối danh ngạch vào bí cảnh.
Giang Hoài Ngọc nghĩ như vậy, âm thầm thở dài, tiện tay bẻ một cành hoa đào gần đó, bắt đầu diễn vai sư tôn độc ác, hướng cành hoa về phía cổ Tạ Miên.
"Muốn đi Phi Tinh Sa Thành bí cảnh? Đơn giản, đánh thắng bản tôn là được.
Bản tôn không dùng linh lực, cũng không dùng kiếm.
Ngươi đã trúc cơ, bản tôn cho phép ngươi dùng kiếm, nhưng không được dùng linh lực."
Tạ Miên nghiêng đầu nhìn cành hoa kề bên cổ, hương hoa thật nồng, trời đã hoàng hôn, cánh hoa cũng cuộn lại theo, đã hơi muốn rụng rồi.
Nếu như gác trên cổ hắn là kiếm thật, vậy giờ phút này hẳn đã cứa rách da, máu tươi đỏ chót theo lưỡi kiếm mà rơi trên đất.
"Đa tạ sư tôn." Tạ Miên gật đầu, hắn giơ tay lên lau máu trên trán, ánh mắt trở nên sắc bén, kết ấn sử dụng bội kiếm, "Đắc tội."
Bội kiếm thoát vỏ, thân kiếm trắng như tuyết dưới nắng chiều càng ánh lên hàn quang của kim loại sắc bén.
Một khắc sau, bạch quang chợt lóe trước mắt Giang Hoài Ngọc, Tạ Miên gạt cành hoa ra, đâm thẳng về phía y.
Ánh sáng kia chính là tàn ảnh còn lại của đường kiếm.
Không khí bị lưỡi kiếm cắt qua, tạo ra tiếng xoẹt đến gai người.
Giang Hoài Ngọc không có trí nhớ của nguyên chủ nhưng có thể dễ dàng quen thuộc với thân thể này, chỉ cần dựa vào bản năng của cơ thể đã có thể nhẹ nhàng nhón chân lùi về sau mấy bước, tránh khỏi tầm tấn công của thanh kiếm.
Dù sao Giang Hoài Ngọc cũng là tu sĩ hóa thần, cho dù không dùng linh lực hay kiếm, chỉ cần một cành hoa đào thì võ lực cũng ngang với cao thủ phàm giới.
Tạ Miên mới chỉ trúc cơ, sử dụng mỗi kiếm, Giang Hoài Ngọc thầm nghĩ đây vốn không phải là đối thủ của y.
Hắn đâm trượt một cái, rất nhanh đã tiếp tục tấn công, ra chiêu vừa tàn độc vừa nhanh, mang tinh thần không chết không ngừng.
Giang Hoài Ngọc chớp mắt, sử dụng cành hoa như bội kiếm, giơ tay lên đánh văng thanh kiếm của Tạ Miên ra, muốn đánh vào ngực hắn.
Nền tảng Tạ Miên rất vững chắc, một cước quét về phía Giang Hoài Ngọc, lúc y phải tránh ra thì hắn đã chụp được kiếm.
Khí thế Tạ Miên ngoan độc, vốn Giang Hoài Ngọc không cho rằng hắn là đối thủ, định dùng sáu bảy phần sức, đánh nhường hắn là được, nhưng bây giờ rõ ràng cần phải dốc toàn lực.
Hai người giao thủ chấn động đến cả vườn hoa đào gần đó, khiến cánh hoa bay khắp không gian.
Chốc lát sau, Tạ Miên dần đuối sức, Giang Hoài Ngọc đang chuẩn bị thả hắn, giả như mình cũng rơi xuống thế hạ phong, Tạ Miên giương mắt nhìn y, con ngươi đen nhánh.
Tức thì, thế cục đảo ngược, Tạ Miên vốn rơi xuống hạ phong lập tức trở mặt.
Mũi kiếm mạnh mẽ còn lạnh hơn trời đông giá rét tháng chạp, hàn quang vút qua những cánh hoa, lao thẳng về phía cổ Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc không ngờ vừa rồi là Tạ Miên cố ý thất thế để y buông lỏng cảnh giác.
Lúc này đã không kịp né tránh, kiếm đã kề vào cổ, y thấy hơi đau nhói.
Nghiêng đầu nhìn một cái, lưỡi kiếm đã cứa vào cổ, một giọt máu như hạt châu bắn lên đất.
Tạ Miên nhìn giọt máu, con ngươi hơi tối lại.
Ký ức khi ở cấm địa ùa về, cảm giác cắn rách cổ y, dòng máu chảy vào miệng, mang theo hơi ấm lại ngòn ngọt, mùi tanh rất nhẹ.
Tạ Miên che giấu thâm trầm trong mắt, thu hồi kiếm rồi lui về phía sau hai bước, nửa quỳ xuống, "Xin lỗi sư tôn, đệ tử không khống chế tốt lực độ."
Giang Hoài Ngọc giơ tay lau máu trên cổ, lòng thầm nghĩ nhãi con ra tay đúng ác.
Vứt cành hoa đào trong tay, y cười lạnh, "Coi như ngươi thắng, bí cảnh Phi Tinh Sa Thành ngươi đi đi."
Tạ Miên ngoan độc thành quen, từ nhỏ hắn đã biết nếu không tàn nhẫn thì người chết chính là hắn.
Tạ Miên siết chặt thanh kiếm trong tay, "Vâng."
"Còn quỳ làm gì, đứng lên." Giang Hoài Ngọc nói, Tạ Miên ngây ngẩn chốc lát mới đứng dậy.
Thiếu niên mười sáu mười bảy, so với sư tôn còn cao hơn một chút, có lẽ hai năm tới càng cao hơn sư tôn, càng vượt trội hơn.
"Rất tốt." Giang Hoài Ngọc nhìn thiếu niên cao ngang y, nhớ tới kiếm pháp xuất thần nhập hóa của hắn, không nhịn được tán dương.
"Cái gì?" Bên tai thoáng qua lời khen, trong nháy mắt đó Tạ Miên còn cho rằng mình nghe lầm.
Từ trước tới nay Giang Hoài Ngọc sẽ không khen hắn, âm dương quái khí chế nhạo mới đúng là y.
Tạ Miên nhìn Giang Hoài Ngọc.
Mây đỏ ráng chiều phía sau càng tôn lên thanh niên một thân bạch y, gương mặt Giang Hoài Ngọc vốn đã kinh diễm, vết thương ở cổ lại rỉ máu, mang lại cảm giác như bị lăng nhục.
Môi đỏ tóc đen, cặp mắt đào hoa hơi xếch luôn mang vẻ kiêu ngạo, dù là bạch y đơn giản cũng không che được sự mỹ lệ.
Hắn nhìn vết máu, cổ họng căng thẳng.
Giang Hoài Ngọc đá văng nhánh cây trên đất, xoay người rời đi, "Bản tôn nói, rất tốt."
Lúc vào cửa điện, y quay đầu lại, ném ngọc bài của mình cho Tạ Miên, "Đến Kiếm Trủng chọn một thanh kiếm thích hợp đi.
Vào bí cảnh Phi Tinh Sa Thành đừng mang bội kiếm kia của ngươi nữa, không có nửa điểm sát thương, làm mất mặt bản tôn."
Ngọc bài dưới trời chiều vạch ra một đường cong, chuẩn xác rơi vào tay Tạ Miên.
...
Bầy chim bay qua cánh rừng, cắt ngang bầu trời, về tổ sau núi.
Nắng chiều phủ xuống Đan Dược Các, tôn giả thanh y yên tĩnh tìm linh dược trong góc, các đệ tử khác trong tay còn đang sắp xếp linh dược nhưng mắt vẫn lén lút nhìn đối phương.
Tôn giả nọ bỗng nhiên thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía họ, "Kiền lăng hoa bị cắt rễ sẽ mất hơn nửa dược tính."
Mấy đệ tử ngượng ngùng đỏ mặt, ấp úng trả lời, "Vâng...!Lâm tôn giả, đã biết ạ."
Lâm Trạm nhẹ nhàng cười, "Lần sau chú ý là được rồi."
Họ càng xấu hổ, họ không phải là không biết nhưng vì mải nhìn Lâm Trạm nên mới phân tâm cắt lầm.
Đã lỡ mất mặt rồi, mấy đệ tử cũng không nhìn lén nữa, quang minh chính đại đến gần Lâm Trạm.
"Lâm tôn giả, ngài tới tìm linh dược gì? Ngài nói đi, nếu còn chúng ta sẽ tìm cho."
Tay Lâm Trạm hơi dừng lại, giọng tỏ ra trìu mến, "Thật ngại, ta nhặt được một chú chim sẻ bị thương, muốn tìm linh dược loại nhẹ chữa trị cho nó."
Các đệ tử tỏ vẻ đã hiểu, lại nhao nhao ca ngợi Lâm tôn giả lương thiện.
Một người trong đó lập tức đi tìm linh dược đưa cho Lâm Trạm.
"Tôn giả ngài xem, đây là ngũ dương thảo, vô cùng ôn hòa, đừng nói là chim sẻ, cho dù là em bé mới sinh cũng có thể dùng."
Lâm Trạm cười nói cảm ơn rồi nhận lấy linh dược, lại nhờ mấy đệ tử nghiền nát ra giúp, họ đều vui vẻ đồng ý.
Hắn đứng lui ra chỗ khác, im lặng nhìn họ sơ chế ngũ dương thảo.
【Ký chủ, bản hệ thống không hiểu, ngươi tới Đan Dược Các làm gì, còn bịa chuyện nhặt được chim sẻ.
】
Hệ thống không hiểu một màn trước mắt, nó nhắc nhở: 【 Nhiệm vụ đã bắt đầu, đề nghị ký chủ mau đi gặp Tạ Miên để cọ hảo cảm.】
【Ngươi thì biết cái gì.】 Lâm Trạm cúi đầu, nếu không phải là hệ thống không có thực thể, chắc chắn hắn sẽ liếc xéo một cái.
Lâm Trạm lại tiếp lời, 【Tạ Miên người này đa nghi, nếu ta không có lý do mà cứ đi tìm hắn, chẳng phải khiến hắn nghi ngờ hay sao? Vậy khó mà tạo thiện cảm.】
【Bản hệ thống không hiểu rõ ý ký chủ.】
【Lúc trước ngươi kêu ta mang thuốc lành xương nên chắc chắn Tạ Miên sẽ bị thương, hắn sẽ tới Đan Dược Các tìm thuốc, ta tìm cớ tới đây, nếu hắn không xuất hiện vậy ta cũng không gấp.】
【Ta chỉ cần tìm một con chim bị thương, lấy lí do nhờ hắn chăm sóc, sau đó đưa thuốc và mời hắn đi Phi Tinh Sa Thành coi như thù lao.
Nếu Tạ Miên cảm thấy nghi ngờ nên đi thăm dò, tất nhiên sẽ biết ta đã đến Đan Dược Các, hắn sẽ không cho rằng ta cố ý.】
Lâm Trạm nói tới đây thì dừng lại, trên mặt xuất hiện nụ cười, 【Ngươi nói xem, nếu không phải cố ý, vậy Tạ Miên có tiếp nhận ý tốt của ta không?】
Hệ thống rất đỗi ngạc nhiên, 【 Ký chủ tính kế hay lắm.
】
Nụ cười Lâm Trạm càng đậm hơn, hắn không nói gì, coi như chấp nhận lời khen từ hệ thống.
Ngũ dương thảo rất nhanh đã nghiền xong, mấy đệ tử lại cẩn thận bỏ vào bình ngọc rồi mới đưa cho Lâm Trạm, "Lâm tôn giả, đã xong rồi."
Nhưng mà nãy giờ vẫn chưa thấy Tạ Miên tới.
Lâm Trạm cũng không vội, hắn thản nhiên nhận lấy bình ngọc, nói cảm ơn rồi rời khỏi Đan Dược Các, chuẩn bị thực hiện phương án dự phòng.
"Lâm tôn giả thật dịu dàng."
"Đúng vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy mát lòng.
Sao trên đời lại có người hiền lành như Lâm tôn giả nhỉ."
Đệ tử Đan Dược Các đưa mắt nhìn theo bóng lưng bạch nguyệt quang, luôn miệng cảm thán, mỗi người một câu, chung quy lại đều là tâng Lâm Trạm lên tận trời.
Nhưng họ đều không biết, Lâm Trạm lương thiện trong miệng họ vừa rời Đan Dược Các đã như ánh trăng bị đầm lầy nuốt lấy, bắt đầu thối rữa.
—— Trên đường Lâm Trạm đến Trường Lộc Thiên đã cùng hệ thống tìm được một con chim nhỏ.
"Ta có đồ ăn này, muốn ăn không?" Lâm Trạm lấy ra một viên tích cốc đan thông thường, lắc lắc với con chim đậu trên cành cây.
Nó nhảy tới lui ở đầu cành, cảnh giác nhìn