Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Thân hình thiếu niên nhìn qua gầy yếu nhưng khí lực lại không nhỏ, bất kể Giang Hoài Ngọc giãy giụa kiểu gì cũng không thoát khỏi.
Tạ Miên hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết nghe theo bản tính, muốn để lại ấn ký của kẻ săn mồi trên chiến lợi phẩm.
"Tôn giả?!"
Đường tới cấm địa cũng không dễ đi, Ngụy Diên ngự kiếm trái ngã phải đâm mãi mới tới nơi hung thú phá vỡ phong ấn, nhìn thấy cảnh trước mắt liền sững sờ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì!" Dư quang liếc thấy Ngụy Diên, Giang Hoài Ngọc như được đại xá, hung hăng cắn lại môi Tạ Miên, nhân lúc hắn ăn đau nổi nóng, y lại tranh thủ cắn cổ hắn một cái nữa, học theo ngữ điệu nguyên chủ, phẫn nộ quát tháo.
"Mắt ngươi để làm cảnh sao? Còn không biết qua đây giúp?"
Sau khi gào xong, mùi máu tanh sực lên cổ họng, Giang Hoài Ngọc không nhịn được nghiêng đầu ho ra một búng máu.
Ngụy Diên bị mắng lập tức hoàn hồn, nhấc chân bước dài tới bên Giang Hoài Ngọc, vận chuyển linh lực toàn thân, lật tay lên ra một chưởng nhắm về phía Tạ Miên.
Nào ngờ bàn tay mới vừa xông tới đã bị Tạ Miên nhanh nhẹn chặn lại.
Tạ Miên nghiêng đầu nhìn gã, vảy đen bên sườn mặt lộ ra càng có vẻ âm ngoan, đôi mắt đỏ như máu không chút xao động, bình tĩnh như một đầm nước sâu không thấy đáy.
Ngụy Diên bị cái nhìn này dọa cho sợ hết hồn hết vía.
Tạ Miên từ trước đến giờ đều khôn khéo, bình thường Ngụy Diên ỷ vào hắn quen làm vui lòng người khác nên chèn ép hắn không ít, đột nhiên thấy dáng vẻ Tạ Miên lúc này, gã không khỏi hốt hoảng.
Ăn chơi nhảy múa nhiều năm, ngay cả mặt chữ Ngụy Diên cũng không biết bao nhiêu, căn bản không nhận ra Tạ Miên là Long tộc, lúc này đang lộ ra đặc trưng của nguyên thân.
Ngụy Diên hung tợn nghiến răng, cố ám thị mình rằng Tạ Miên vẫn dễ dàng bắt nạt giống trước đây, gã vừa triệu ra ngự kiếm muốn đánh lén Tạ Miên, mồm định mắng "Tiểu súc sinh ngươi tính dọa ai", nhưng bàn tay lại bị Tạ Miên bất ngờ bẻ gãy.
Tạ Miên hơi dùng sức, Ngụy Diên phản ứng không kịp nữa, cả người văng ra ngoài như diều đứt dây.
Giang Hoài Ngọc chết trong lòng rất nhiều, thầm nghĩ ngươi thì giúp được cái gì.
Tạ Miên lạnh lùng liếc Ngụy Diên nhếch nhác nằm dưới đất, lại quay qua nhìn Giang Hoài Ngọc, như không có chuyện gì muốn tiếp tục đụng chạm y.
Vết thương bên cổ chưa đông máu còn đang không ngừng chảy ra, máu đỏ nhuộm ướt họa tiết thêu trên cổ áo và rải rác trên mặt đất, vài sợi tóc dính vào đất bùn cùng máu.
Đầu óc Giang Hoài Ngọc bắt đầu mê man đi, gần như không còn sức giãy giụa nữa, cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ dần.
Sau đó, trước mắt tối sầm như rơi vào màn đêm vô tận, mặc cho Tạ Miên tùy tâm sở dục.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, y lờ mờ cảm thấy có thứ gì đó trơn nhẵn, lành lạnh kéo đai lưng y ra...
Trong đầu Giang Hoài Ngọc chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Hai tay Tạ Miên rõ ràng còn đang khóa tay y, vậy thứ gì đang kéo đai lưng ra?
...
Sự kinh hoàng như cỏ dại lan tràn, Giang Hoài Ngọc đột nhiên bừng tỉnh.
Giật mình tỉnh giấc, y nhận ra mình đã từ cấm địa về Trường Minh Điện, cùng lúc đó, bên tai còn vang lên tiếng một thanh niên đang nén giận.
"Tỉnh rồi?"
Trường Minh Điện đứng sừng sững ở Trường Lộc Thiên, ở đây không hè cũng không đông, ngoại trừ mùa thu thì chỉ có mùa xuân.
Đương lúc xuân kỳ, Trường Lộc Thiên trăm hoa đua nở như gấm, hơi rét của gió xuân mang theo hương hoa ngào ngạt phá cửa sổ vào phòng.
Giang Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một người thanh niên đứng bên cửa sổ.
Sắc mặt hắn âm trầm, một thân thanh y đạo mạo, trên vạt áo có thêu họa tiết chim hạc, đưa mắt lên nhìn theo, hai bên tóc mai đã ngả bạc, dùng một cây trâm gỗ búi gọn lên, rất có khí chất tiên phong đạo cốt.
Giang Hoài Ngọc nhìn một cái đã nhận ra thân phận đối phương.
Việt Trầm Thủy – là đại sư huynh của nguyên chủ, cũng là tông chủ của Huyền Ngụy Tông.
Trong nguyên tác, Việt Trầm Thủy – nhân vật tóc muối tiêu đây ghét ác như thù, cực kỳ tức giận với việc nguyên chủ ỷ vào thân phận làm trời làm đất, nhưng do e ngại Giang gia thực lực cường hãn, một phần cũng vì quan hệ sư huynh đệ nên mới không ghét bỏ ra mặt.
Truyện Võng Du
Hắn cũng thầm mến thụ chính Lâm Trạm theo như nguyên tác, thậm chí nguyện ý vì đối phương mà đi chết.
Đối với việc nguyên chủ dây dưa Lâm Trạm, Việt Trầm Thủy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất khó chịu.
Sau khi nguyên chủ bị đồ đệ hắc liên hoa Tạ Miên hãm hại thành tà ma ngoại đạo, hắn phế bỏ tu vi nguyên chủ, trục xuất sư môn.
Chỉ là sau đó, hắn cũng vì thụ chính mà rơi vào ma đạo, nhận lấy kết cục thê thảm.
Giang Hoài Ngọc yên lặng nhìn qua chỗ khác, nhìn trên người mình một vòng, y thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận, không có gì khác thường.
Giang Hoài Ngọc đoán là sau khi y ngất đi, Tạ Miên đã khôi phục lý trí, đưa y về Trường Minh Điện.
Nếu Việt Trầm Thủy là người đưa y về, sợ rằng lúc này đã lấy tội danh cấu kết Long tộc giam vào thủy lao.
Vốn trong nguyên tác, nguyên chủ ngông nghênh ngang ngược, coi ai cũng như phù du, quan hệ với Việt Trầm Thủy cũng không tốt, thậm chí có thể nói là hơi sợ hắn.
Giang Hoài Ngọc chống tay ngồi dậy, "Tông chủ đại sư huynh..."
"Câm miệng, đừng gọi bản tông chủ là đại sư huynh.
Giang Hoài Ngọc, ngươi đúng là càng ngày càng càn rỡ, coi trời bằng vung!"
Việt Trầm Thủy lạnh lùng nhìn Giang Hoài Ngọc, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Hắn biết y vì cứu Lâm Trạm mới dùng máu của Tạ Miên để phá phong ấn, lúc đuổi tới cấm địa hung thú đã chạy mất, hắn phái người trong tông đuổi bắt cũng không thấy bất kỳ dấu vết nào, hệt như hung thú cứ thế bốc hơi mất.
Chỉ gặp được mỗi Tạ Miên và Giang Hoài Ngọc.
"Sáng mai, đến Tư Quá Nhai chịu phạt cho bản tông chủ.
Tự ý xông vào cấm địa, tấn công đệ tử, để hung thú chạy thoát, dựa theo tông quy, phạt chín mươi chín roi."
Chín mươi chín roi cũng không phải là roi đánh bình thường, mà là bán tiên khí.
Đừng nói là tu sĩ, cho dù là hung thú cũng có thể đánh đến tàn phế, đau đến không muốn sống.
Trong truyện, tu vi của nguyên chủ chính là bị giới tiên đánh hai trăm roi mà phế mất.
"Nếu ngươi dám chạy..." Trong nháy mắt Việt Trầm Thủy đã đứng bên giường, chậm rãi cúi người xuống, "Bản tông chủ đánh gãy chân ngươi, lấy đó làm gương."
Vết thương trên người âm ỷ đau, uy áp trên người hắn quá mạnh mẽ khiến Giang Hoài Ngọc dường như thở không nổi.
Giang Hoài Ngọc giương mắt, khí thế không nhiều lắm, cười lạnh đáp trả, "Tông chủ đại sư huynh, trong mắt huynh, huynh nghĩ sư đệ như thế nào? Phạt thì phạt, huynh đe dọa cái gì? Còn sợ ta chạy chắc?"
Lời còn chưa dứt, y bị Việt Trầm Thủy cắt ngang.
"Trên cổ ngươi là cái gì?" Việt Trầm Thủy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cổ Giang Hoài Ngọc.
Việt Trầm Thủy là một tên cận thị, cách ba thước thì người hay thú hắn cũng chẳng phân biệt được.
Giang Hoài Ngọc: "..."
Trong đầu thoáng qua cảnh tượng Tạ Miên hôn cắn, Giang Hoài Ngọc kéo cao cổ áo, che kín vết đỏ ám muội trên cổ, không được tự nhiên lùi vào trong giường tránh né.
—— Long tộc trời sinh thích đánh dấu, dấu vết chúng để lại trên người con mồi rất khó tan, dù là dùng thuốc hay linh lực cũng khó tiêu tan.
"Đúng rồi, tông chủ đại sư huynh cũng mang tiểu tử Tạ Miên kia về sao? Huynh đưa nó về làm gì, mặc kệ nó tự sinh tự diệt đi."
Tình địch gặp nhau, tức đến đỏ mắt.
Nguyên chủ chán ghét Tạ Miên, mỗi giây mỗi phút chỉ mong hắn chết quách trong vũng bùn, cả đời cũng không bò dậy nổi.
Việt Trầm Thủy cũng không trả lời mà là