Áp chế cảm giác đau thắt kỳ lạ, Giang Hoài Ngọc mang tinh thần thưởng thức nhìn thêm vài lần, sau đó mới lịch sự cười với thanh niên bạch y một cái.
Y vòng qua hai người, muốn qua một bên chờ Ngụy Diên triệu linh hạc tới.
Vẻ mặt Ngụy Diên đầy khó hiểu, gã muốn nói gì đó nhưng lại nín thinh, tiếp tục theo đuôi Giang Hoài Ngọc, đi vòng qua hai người.
Giang Hoài Ngọc hẳn là có kế sách khác.
Giang Hoài Ngọc cười xong, mới vừa đi qua một bên bỗng sau lưng vang lên giọng nói châm chọc của thanh niên hắc y, "Giang tôn giả, mới vừa rồi ngươi nói không theo đuổi Lâm tôn giả nữa, bây giờ đã quên sao?"
Giang Hoài Ngọc nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, "Nói là làm, bản tôn quấy rầy Lâm tôn giả khi nào?"
Nói xong câu này, toàn bộ thung lũng rơi vào trầm mặc quỷ dị, đồng loạt nhìn về phía thanh niên bạch y.
Tạ Miên cũng nhìn về phía người đó, vẻ mặt lạnh tanh.
Ai nấy đều trầm mặc chốc lát, càng im lặng, thanh niên hắc y nổi gân xanh trên trán, hắn giơ tay đè ấn đường, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói gì? Giang tôn giả, tại hạ nể ngươi là tôn giả nên còn khách khí với ngươi, hy vọng ngươi đừng có nuốt lời."
Giang Hoài Ngọc tức đến bật cười.
Đồ thần kinh, mình đã thề đàng hoàng, dây dưa thụ chính lúc nào.
"Không biết vị đạo hữu đây xưng hô thế nào, ta muốn hỏi một chút."
Giang Hoài Ngọc nhếch môi, nụ cười dần trở nên rạng rỡ, "Đạo hữu bao tuổi? Đã được đi học chưa? Ra ngoài có quên uống thuốc không?"
Tạ Miên: "..."
Việt Trầm Thủy: "..."
Những người khác: "..."
"Ngươi nói cái gì?!" Đối phương lập tức đen mặt, muốn rút kiếm ngay lập tức, thanh niên bạch y kia nhíu mày, đau đớn ho khù khụ, đè tay hắn lại.
Thanh niên hắc y bị ngăn cản, hung tợn trừng Giang Hoài Ngọc, "Giang Hoài Ngọc, ngươi muốn chết phải không?!"
Giang Hoài Ngọc lạnh lùng trả lời: "Bản tôn thấy ngươi..."
Lời còn chưa dứt, vạt áo bị kéo một cái, y cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy Ngụy Diên nháy nháy mắt liên tục.
Tôn giả, đó chính là "Mai Tử Kỳ" người được Lâm tôn giả cứu, ngài đừng giả bộ không biết, sẽ khiến Lâm tôn giả thương tâm.
Giang Hoài Ngọc không hiểu ý gã, nhìn chung quanh thấy bầu không khí cổ quái mới im lặng nuốt câu vừa rồi vào.
Suy nghĩ chốc lát, y cũng cúi đầu xuống, chớp chớp mắt với gã.
Ngụy Diên: "..."
Khóe miệng gã nhất thời cứng đờ.
Tạ Miên dõi theo một màn này, lạnh lẽo tựa băng tuyết như tan ra, hắn cười khúc khích như giễu cợt.
Cười xong, Tạ Miên rảo bước ra khỏi đám người, Cung Linh màu bạc treo bên hông vang lên tiếng leng keng thanh thúy, đập tan yên lặng quỷ dị đang bao trùm Tư Hối Nhai.
Thanh âm thanh thúy Cung Linh vang lên chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng ngân nga tiếng chót, sự yên lặng lại quay về.
Tạ Miên đã đi tới bên người Giang Hoài Ngọc, vẻ mặt cung kính nhìn về phía thanh niên bạch y.
Vừa vặn hắn đứng bên linh hạc, ánh mặt trời bị linh hạc che khuất, khiến cả người Tạ Miên cũng bị khuất bóng.
Lưỡng lự một chút, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của Giang Hoài Ngọc, thiếu niên cong mắt như vầng trăng non, với chất giọng chưa thành niên đặc biệt, hắn chậm rãi hô một tiếng.
—— Sư nương.
Giang Hoài Ngọc: "..."
Vậy nên...!Thanh niên y vừa mới cười lịch sự kia là thụ chính "Lâm Trạm"?
Hắc liên hoa ngươi câm ngay!!!
Y chầm chậm nhìn về phía Lâm Trạm, đối phương nhíu mày, "Tạ Miên...! ngươi..." Hắn cũng hơi tức giận nhưng tính tình ôn hòa không nói ra lời khiển trách, ngược lại chỉ ho đến tê tâm liệt phế, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, đuôi mắt cũng đỏ bừng.
Giang Hoài Ngọc nhìn hắn ho kịch liệt, y hung hăng trừng Tạ Miên một cái, cầm lấy khăn tay Ngụy Diên đưa tới, đưa cho Lâm Trạm.
"Lau không?"
Khăn tay mới vừa giơ lên đã bị thanh niên hắc y giật lấy, hắn cầm trong tay vo vo xong mới ném xuống đất, lấy ra khăn của mình lau máu bên môi cho Lâm Trạm.
Không cần Ngụy Diên ra hiệu nữa, Giang Hoài Ngọc đã biết đây là Mai Tử Kỳ – người được Lâm Trạm cứu.
Suy cho cùng cả tiểu thuyết ngoài Tạ Miên thích mặc đồ đen, cũng chỉ có Mai Tử Kỳ xốc nổi là thường mặc đồ đen.
《Vạn Người Yêu Y Không Thương Một Ai.》Là tiểu thuyết ngụy NP*, Mai Tử Kỳ là một trong những công xuất hiện nhưng hắn cũng không phải công chính.
*Văn cổ phiếu/ngụy NP: kiểu công/thụ là nhân vật chính, em/anh nào cũng có hint nhưng không biết ai mới là thụ/công chính, độc giả cần phải đoán, đoán sai gọi là "lỗ vốn"
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
Giống như phản diện hắc liên hoa Tạ Miên hay nguyên chủ pháo hôi vậy, Mai Tử Kỳ cũng điên cuồng si mê Lâm Trạm, tâm tâm niệm niệm nghĩ đủ mọi cách muốn ở bên Lâm Trạm.
Nhưng nhân khí mị lực của hắn kém hơn nguyên chủ, càng kém hơn hắc liên hoa Tạ Miên.
Dù sao hắn không lắm tiền nhiều của như nguyên chủ, cũng không biết giả heo ăn hổ, điên cuồng như Tạ Miên, bề ngoài chỉ có tính tình xốc nổi, đối xử với Lâm Trạm rất tốt, hơn nữa luận về thân phận địa vị cũng không mấy ai biết.
Tầm mắt Giang Hoài Ngọc lướt đến khăn tay rơi trên mặt đất, khăn tay trắng như tuyết, phía trên thêu hoa mai đỏ thắm.
Đi theo Giang Hoài Ngọc muốn gió có gió, muốn mưa có mưa nhưng Ngụy Diên đến bây giờ vẫn chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy từ Giang Hoài Ngọc, gã giận tái mặt, lúc trắng lúc đen.
"Mai Tử Kỳ, ngươi có ý gì?"
"Tại hạ không có ý gì." Mai Tử Kỳ tỉ mỉ lau khóe miệng Lâm Trạm, liếc về phía Giang Hoài Ngọc, "Chẳng qua là hy vọng Giang tôn giả giữ khoảng cách với Lâm tôn giả, dẫu sao Giang tôn giả thề đã thông suốt, sẽ không quấn lấy Lâm tôn giả nữa."
Dừng một chút, giọng Mai Tử Kỳ đầy ý châm chọc, "Tại hạ cũng là vì bảo vệ thanh danh của Giang tôn giả."
Giang Hoài Ngọc còn thanh danh chỗ nào chứ? Từ nam đến bắc mười hai cảnh ai chẳng biết y tiếng xấu đồn xa.
Mai Tử Kỳ là cố ý mỉa mai Giang Hoài Ngọc, xem ra hắn cảm thấy lời thề không dây dưa Lâm Trạm của y cùng lắm là vớ vẩn, muốn hấp dẫn sự chú ý của Lâm Trạm.
"Tên chết tiệt! Bảo vệ thanh danh?! Ngươi có giỏi thì báo quê quán, xem cả nhà ngươi có quỳ khóc..." Ngụy Diên giận sôi gan.
Giang Hoài Ngọc ngăn gã lại, y cảm thấy nếu mình không can ra, Ngụy Diên sẽ tức giận một mạch kéo đến nhà hắn chém giết.
Hành vi của nguyên chủ cùng anh em xã hội của y, tiếng xấu ngút ngàn, số người bị uy hiếp chém giết đếm không xuể.
—— Mặc dù không có chém nhưng tuyệt đối ỷ thế lấn áp, ép tới khi người ta quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Giang Hoài Ngọc ngước mắt lên, nhìn Mai Tử Kỳ, "Bản tôn không biết ngươi nhìn thế nào ra bản tôn dây dưa Lâm tôn giả, nếu như là do vừa rồi bản tôn cười với Lâm tôn giả, vậy lòng dạ ngươi rõ là không bằng ai rồi."
"Dĩ nhiên là kém hơn Giang tôn giả."
"Đúng là không bằng thật." Giang Hoài Ngọc nghiêm túc gật gù, đi tới trước mặt Mai Tử Kỳ, hắn phản ứng muốn tránh ra, lại nghe Giang Hoài Ngọc nhỏ giọng, cười khẽ bên tai: "Lâm tôn giả không thích bản tôn, chẳng phải cũng không thích ngươi sao?"
Lúc Giang Hoài Ngọc thì thầm, từng câu từng chữ như châu ngọc, từ cổ họng lăn tới, tản mạn bên tai.
Mai Tử Kỳ tức khắc lui về một bước, đen mặt nhìn Giang Hoài Ngọc, tay hắn đặt lên chuôi kiếm bên hông lần nữa.
Dĩ nhiên hắn biết Lâm Trạm không thích hắn, chỉ là hắn một lòng một dạ nhớ thương Lâm Trạm, lấy danh nghĩa báo ân để mong được ở với đối phương lâu hơn mà thôi.
Giang Hoài Ngọc cười đắc thắng, cũng không thèm nhìn